Sau đó đẩy Chu Lăng Thần rời đi.
Hoa Ngu nhìn bóng dáng Chu Lăng Thần biến mất dần, xoay người lại, bĩu môi.
Không biết tên biến thái này vội cái gì, cũng không cho nàng biết.
Thôi, tóm lại chắc cũng chẳng phải chuyện gì xấu.
Hoa Ngu phục hồi lại tinh thần, thấy Lưu Hành cũng bị để lại, lập tức vui vẻ.
Yêu, Lưu đại nhân! Nàng tiến lên, giống như ca ca mà vỗ vỗ vai Lưu Hành.
Lưu Hành:...
Ngươi cũng không vào a? Trên mặt Hoa Ngu tràn đầy vui sướng khi thấy người gặp họa.
Lưu Hành mím môi, quyết định không trả lời nàng.
Rì rào rì rào.
A-- Hoa Ngu đang định nói cái gì, bỗng nhiên lại nghe thấy thanh âm quỷ dị từ trong rừng đào.
Ngoài ra, còn có tiếng thét của nữ nhân.
Nàng nhíu mày, lập tức buông tay đang để trên vai Lưu Hành ra.
Hoa công công! Âm thanh kia đương nhiên Lưu Hành cũng nghe thấy, bất quá hắn cũng chẳng muốn để ý, thấy Hoa Ngu như vậy, không khỏi nhắc nhở nàng một câu.
Chặc, Lưu đại nhân a, ngươi nói ngươi này, một chút tâm tình đồng cảm cũng không có, trong Phật môn, cứu một mạng người còn hơn xây bảy tòa tháp, không biết sao? Hoa Ngu khoát tay, căn bản không thèm để ý hắn.
Nhấc chân, liền đi vào trong rừng đào.
Thực ra nàng cũng là loại hay xen vào chuyện của người khác, vừa rồi nghe tiếng kêu kia, thực sự rất quen tai.
Hoa Ngu đôi mắt lưu chuyển, nghĩ nghĩ.
Hoa công công, lời Vương gia nói ngươi đều quên rồi sao?! Lưu Hành thấy nàng không nghe, không khỏi sốt ruột.
Lúc muốn nói chuyện thỏa đáng, nàng đã vào trong rừng đào.
Lưu Hành:...
Cũng không có biện pháp, hắn sợ Hoa Ngu làm ra chuyện gì ảnh hưởng đến Chu Lăng Thần, chỉ đành đi theo.
Hoa Ngu đi vào rừng đào, hương đào càng nồng đậm như thấm vào ruột gan.
Nàng cũng không tốn nhiều sức, cước bộ rất nhanh, một lúc đã chui sâu vào trong rừng đào.
Nhưng khi tới rồi, cũng chả có gì cả.
Hoa Ngu hơi nhíu mày, vậy là người đi rồi?
.......
Soạt! Nàng cảm thấy không thú vị, đột nhiên lại cảm giác có gì đó dưới chân, nhìn xuống liền thấy một khối ngân quang, có chút run rẩy lăn dưới chân nàng.
Ách! Hoa Ngu cũng bị hoảng sợ, chỉ là lá gan nàng lớn, thấy vật tròn vo gì đó này bất động, nổi lên chút quan tâm, nhìn thoáng qua.
Liếc một cái, nàng liền kinh ngạc.
Vật này, dĩ nhiên lại là vật sống!
Hơn nữa...
Ba!
Đồ vô dụng! Một con súc sinh mà cũng để chạy mất, bổn tiểu thư dùng ngươi để làm gì?!
Hoa Ngu đối với vật nhỏ này cảm thấy hứng thú, đột nhiên lại nghe thấy một âm thanh mềm mại nhưng hung tợn.
Nàng hơi nheo mắt, ngồi xổm xuống, cẩn thận quan sát vật nhỏ này, phát hiện nó không có chút lực công kích, một chân còn chảy máu đầm đìa, toàn thân đều run rẩy.
Bởi vì nàng tiến gần, vật nhỏ hơi co rúm lại một chút, đáng tiếc nó bị thương, không tránh được.
Chặc chặc, thật là đáng thương. Hoa Ngu nhìn một hồi, trong mắt mềm nhũn, rốt cuộc vươn tay ra, ôm vật nhỏ này lên.
Ô ô! Bị nàng ôm, vật nhỏ nức nở hai tiếng, muốn giãy dụa nhưng không có khí lực.
Tiểu thư, súc sinh kia ở đây! Khó có khi Hoa Ngu nổi lên thiện tâm, còn chưa kịp hảo hảo mà xem vật nhỏ trong lòng, chợt nghe thấy một giọng nói.
Vừa giương mắt lên liền thấy, yêu, đúng là oan gia ngõ hẹp a!
Update: 29/9/2019