Hoa Ngu nhất thời không biết nói gì.
Thực ra nàng muốn nói, nàng cũng không có lực sát thương lớn như vậy, nhưng nghĩ đến mấy ngày nay đắc tội đám người đó, cũng cảm thấy có chút chột dạ.
Ngậm miệng lại, vẫn cười nịnh nọt với Chu Lăng Thần.
Chu Lăng Thần liếc nàng một cái, rồi thản nhiên quay đầu đi.
Hôm nay khác với mấy ngày trước, bọn họ đi ra ngoại thành.
Cách kinh thành hai mươi dặm có một nơi gọi là Từ Bi tự, chính là quốc tự của Túc Hạ vương triều.
Tế điện Hoàng thất đều được cử hành ở đây, cũng được coi là đệ nhất tự ở Túc Hạ.
*tự: chùa
Hoa Ngu trước đây cũng từng tới nơi này.
Lúc xe ngựa dừng lại, nàng cũng có chút ngoài ý muốn.
Bởi vì tên biến thái như Chu Lăng Thần, không thể nào có chuyện lại đi bái phật a.
Nếu hắn mà lễ Phật, chỉ sợ đến Phật tổ cũng phải nhảy dựng lên.
Trong lòng nàng thầm oán không thôi, trên mặt cũng chỉ có thuận theo, đẩy Chu Lăng Thần vào ngôi chùa có kiến trúc đồ sộ này.
Từ Bi tự thực sự xa hoa, chủ tự rất cao, vả lại đỉnh mái lại dùng gạch ngói hoàng sắc để lắp thành.
Ở cả Túc Hạ, trừ bỏ Hoàng thành, chỉ có Từ Bi tự là được dùng mái ngói màu này.
Một đường đi, mùi đàn hương quanh quẩn bên mũi, còn có tiếng người vụn vặt.
Đó là tiếng tăng nhân tụng kinh sớm.
A di đà phật. Hoa Ngu vừa giúp Chu Lăng Thần đi vào đại môn của Từ Bi tự thì đã có tăng nhân mặc áo cà sa, gương mặt hiền hậu ra nghênh đón, vừa thấy Chu Lăng Thần, liền thi lễ.
Vân Trí đại sư. Chu Lăng Thần hơi gật đầu với người kia.
Vương gia đến, thiện phòng đã chuẩn bị tốt rồi, mời Vương gia. Vân Trí ôn hòa cười, nhẹ giọng nói.
Chu Lăng Thần gật đầu, Hoa Ngu đẩy hắn vào trong, đi qua chủ tự, đi đến phía sau.
Phía sau Từ Bi tự sắp xếp một sương phòng tinh tế, sương phòng này gọi là thiện phòng, là nơi để người đến lễ Phật ở lại.
Chỗ này so với chủ tự, cũng yên lặng đi không ít.
Giờ là lúc xuân hạ luân phiên, ngoài thiện phòng là một mảng hoa đào.
Nhìn đi nhìn lại, sắc hồng nhạt tràn đầy đan xen vờn mây, tinh tế chặt chẽ, thật giống như bước vào tiên cảnh.
Chóp mũi Hoa Ngu đều là ngọt hương của hoa đào, ngửi ngửi, nhưng vẫn không nhịn được nuốt xuống một cái.
Tiểu Hoa nhi của bổn vương, đúng là không giống bình thường. Đầu óc đang trên mây, lại bỗng nhiên nghe được giọng nói của Chu Lăng Thần từ phía sau.
Hoa Ngu giật mình, nhìn hắn.
Vừa nhìn đã thấy hắn quay đầu, lộ ra khuôn mặt tinh xảo đến cực điểm, cứ như vậy không dấu hiệu mà xuất hiện trước mặt Hoa Ngu.
Đã vậy còn cười nói với nàng:
Phật môn này có chỗ nào đặc biệt sao, ngươi nhìn như vậy, đói bụng à?
Hoa Ngu:...
Nàng chỉ nuốt nước miếng mà thôi!
Trong lòng nàng rít gào, ánh mắt lại đờ đẫn.
Đơn giản vì người trước mặt này, thực sự rất đẹp.
Tà mi nhập tấn*, mắt phượng hẹp dài, bạc môi lạnh buốt, hơn nữa còn có khuôn mặt tựa như điêu khắc sắc xảo, rõ ràng là đem cảnh đào xuân nơi đây làm nền cho mình.
*tấn (mấn): tóc mai
Yêu nghiệt!
Hoa Ngu thầm mắng một câu.
Ở trong lòng đang mắng bổn vương sao? Ngờ đâu, Chu Lăng Thần như đọc được suy nghĩ của nàng.
Đầu mày Hoa Ngu nhảy dựng, vội vàng xua tay, nói:
Nô tài sao dám! Vương gia nghĩ nhiều rồi!
Ha. Chu Lăng Thần khẽ cười, đôi mắt đầy mị hoặc.
Không phải đói bụng sao, cùng Lưu Hành đi tìm đồ ăn đi, bổn vương đi một mình.
A?! Được. Hoa Ngu ngẫn ra, sau đó mới hiểu đây là không cho nàng vào cùng.
Buông tay ra.
Vân Trí bên cạnh hai tay để chữ thập, thi lễ với nàng.
Update: 29/9/2019