Về chuyện Chu gia, còn có việc Hoa Ngu giết Chu Viêm đã sớm truyền vào trong cung gây ồn ào.
Hoa Ngu ốm bệnh mấy ngày, hôm nay cũng là lần đầu tiên Thi Nhược Vân gặp lại nàng sau đoạn thời gian này.
Trong lòng Thi Nhược Vân đinh ninh rằng, Chu Lăng Thần vì sự việc của Chu Viêm mà giận chó đánh mèo Hoa Ngu!
“ Hoa công công làm những chuyện đó ắt là có lý do, thiếp thân nghe nói, cái tên Chu Viêm Chu công tử kia không có chuyện ác nào không làm, trong tay mạng người vô số... “
Thi Nhược Vân đột nhiên nói vậy.
Hoa Ngu lại cảm thấy loạn não.
Đang yên đang lành, vị Quý phi nương nương này bỗng nhiên thay nàng nói chuyện?
Chu Lăng Thần hơi dừng một chốc, thần sắc trên khuôn mặt tuấn tú kia càng trở nên âm trầm.
“ Người như vậy, chết còn không đủ. Kỳ thật công phán đoán không sai, còn thỉnh Hoàng thượng xem phần hảo tâm của công công, tha cho hắn đi. “
Đã lâu rồi Thi Nhược Vân không nói chuyện với Chu Lăng Thần, cho nên lúc này đứng ở trước mặt hắn có phần hơi khẩn trương, hơn nữa sắc mặt Chu Lăng Thần càng lúc càng khó coi, khiến nàng nhất thời luống cuống. Thành ra lúc nói có chút lắp bắp, càng không có lực thuyết phục.
Hoa Ngu nhìn nàng ta. Người này là người tốt, chẳng qua lại quá hồi hộp, nàng nghe còn cảm thấy đơn điệu chứ đừng nói đến Chu Lăng Thần. Hơn nữa từ đầu đến cuối Chu Lăng Thần chưa hề nhắc tới chuyện này, bản thân Hoa Ngu cũng hiểu rõ, đây là hắn dung túng.
Thái độ kỳ lạ của hắn đối với Hoa Ngu, tuyệt đối không phải vì việc của Chu Viêm.
Dù sao thì chính nàng biết chắc, giết Chu Viêm, nàng không sai!
Nhưng mấy cái này thì nàng biết, Thi Nhược Vân chưa chắc đã biết.
Đằng nào cũng là hảo tâm của Thi Nhược Vân, Hoa Ngu thấy vậy nhịn không được, nói:
“ Làm nương nương lo lắng, Hoàng thượng là người thâm minh đại nghĩa, nhất định sẽ không dễ dàng nghe lời dèm pha! “
Hoa Ngu một lòng muốn trấn an Thi Nhược Vân, hoàn toàn không để ý sắc mặt đen ngòm của Chu Lăng Thần.
Sao hắn lại không biết, vật nhỏ này từ khi nào lại qua lại thân thiết với hậu phi của hắn vậy!?
Nhìn Hoa Ngu mặt đầy ý cười mà nói chuyện với Thi Nhược Vân, hỏa khí trong lòng hắn liền hừng hực thiêu đốt!
“ Nguyên lai là như thế, bổn cung nhiều lời quá rồi! “ Hoa Ngu không để ý sắc mặt của Chu Lăng Thần, nhưng Thi Nhược Vân lại chú ý tới.
Thâm tâm nàng có phần bất an, thanh âm đang nói cũng càng ngày càng thấp, đầu nhẹ nhàng mà rũ xuống, không dám nhìn Chu Lăng Thần dù chỉ là một cái liếc mắt.
Hoa Ngu thấy vậy không khỏi sửng sốt. Thật sự Thi Nhược Vân là quá thành thực, tới đây rồi mà vẫn mang bộ dáng như này.
Nàng sao lại không biết, tính tình Thi Nhược Vân kỳ thực rất dễ ở chung, lần đầu tiên gặp mặt chẳng qua là do bị điêu nô nói này nói nọ, hơn nữa nàng ta thực sự rất thích Chu Lăng Thần nên mới thế.
Dựa theo tình hình trước mắt, Thi Nhược Vân có thân phận cao nhất trong đám phi tần hậu cung, cũng là người có khả năng bước lên hậu vị nhất trong tương lai.
Mông ngựa của Hoàng hậu tương lai, Hoa Ngu đương nhiên muốn vỗ thật nhiều rồi!
“ Đã trễ thế này, nương nương còn sang bên đây là muốn xem Hoàng thượng? “ Hoa Ngu hơi dừng lại một chút, sau đó nhẹ giọng hỏi ra một câu.
Thi Nhược Vân có chút giật mình, sau đó ngẩng đầu lên, vừa lúc đối diện với đôi mắt phượng mang theo cổ vũ của Hoa Ngu.
“ Đúng vậy. “ Nàng cảm kích nhìn đáp lại Hoa Ngu, cố lấy dũng khí nhẹ nhàng tiếp lời.
“ Thật ra trẫm không biết, từ lúc nào mà Quý phi lại thân cận với người bên cạnh trẫm vậy? “
Update: 9/5/2020
*le: bả cứ ga lăng với phái nữ vậy là ổng ghen á =)))