“ Cái, cái này... nô tài chưa từng trực đêm cho Hoàng thượng, chỉ sợ làm không được tốt bằng Tôn công công. “ Hoa Ngu chớp chớp mắt, vô cùng chân thành mà nhìn Chu Lăng Thần.
Làm thái giám bên người, trực đêm là chuyện hiển nhiên. Chẳng qua nàng lại cảm thấy bất an trong lòng, hơn nữa mấy hành động kỳ quái của Chu Lăng Thần...
Vẫn là, không cần đi đi?
“ Làm không tốt thì mới phải học. “ Chu Lăng Thần nhẹ nhàng bâng quơ liếc qua nàng, ngữ khí tuy đạm mạc, lại không thể nghi ngờ.
“ Hay nói thẳng ra, ngươi không muốn làm? “ Hắn nheo nheo mắt, cả người tức khắc trở lên cực kỳ nguy hiểm.
“ Nô tài không dám! “ Nàng sao dám noi không dám, Hoa Ngu vội vàng cúi đầu xuống thật thấp.
Nhưng trong lòng vẫn cảm thấy không ổn.
“ Hoàng thượng! “ Hoa Ngu còn đang nghĩ cách dùng biện pháp gì để thuyết phục Chu Lăng Thần, còn chưa kịp lên tiếng thì liền nghe được một âm thanh.
Thanh âm ngập tràn kinh hỉ, hơn nữa còn là giọng nữ nhân!
Nàng sửng sốt một chút, nhìn lên thì thấy Thi Nhược Vân được ăn diện lộng lẫy, nàng ta mặc một thân cung trang màu đỏ tía, dưới ánh trăng liền phá lệ mê người. Theo phía sau nàng ta còn có rất nhiều cung nhân, có hai cung nữ đi phía trước đốt lồng đèn, còn một cung nữ khác mặc trang phục đại cung nữ xách theo một hộp đồ ăn trong tay.
Đùng một cái, cả đoàn người xuất hiện làm Hoa Ngu có chút phát ngốc.
Chờ nàng nghĩ kĩ rồi nhận ra điểm không đúng...
Hộp đồ ăn, cung trang lộng lẫy, ban đêm... Ấy từ từ!!
“ Thần thiếp tham kiến Hoàng thượng. “ Thi Nhược Vân cũng không ngờ cư nhiên lại trùng hợp như vậy, nàng vừa mới chuẩn bị hoàn hảo hết thảy, định đến Cẩm Tâm điện tìm Hoàng thượng thì lại gặp người ở trước Thần Tâm điện.
Cũng may thật, nếu không gặp ở đây thì nàng đã đi sang Cẩm Tâm điện rồi. Mà không nghĩ tới Hoàng thượng hôm nay lại không ở Cẩm Tâm điện, sớm về tới tẩm cung.
“ Bình thân. “ Sắc mặt Chu Lăng Thần có chút lạnh, từ khi Thi Nhược Vân xuất hiện, vẻ mặt hắn liền không tốt.
Thi Nhược Vân vốn là tiểu thư khuê các, gả cho hắn mấy năm nay đều không làm ra chuyện gì khác người. Bây giờ can đảm như vậy, còn không phải vì người nào đó sao!?
Hắn quay đầu, thấy “thủ phạm” đang si ngốc nhìn chằm chằm vào Thi Nhược Vân, trong mắt nào còn có Hoàng thượng là hắn!
“ Hoa Ngu! “ Chu Lăng Thần tức giận quát.
Hoa Ngu đột nhiên giật mình, đầu óc vẫn có chút ngẩn ngẩn ngơ ngơ. Nàng khó hiểu nhìn Chu Lăng Thần, nhìn đến thần sắc giận dữ của đối phương, nàng không khỏi run lên trong chớp mắt.
Khoan, khoan đã! Thi Nhược Vân trang điểm xinh đẹp, buổi tối còn xách theo hộp đồ ăn. Cái này không phải là chủ ý nàng bày ra cho Thi Nhược Vân thì là cái gì!?
Quả thực lúc này Hoa Ngu không biết nên phản ứng thế nào cho phải. Không lẽ trước đây nàng đi tìm đường chết quá nhiều, nên hôm nay ngập tràn báo ứng!?
Chu Lăng Thần vẫn còn đang ghi hận vụ nàng qua lại với Thi Nhược Vân đấy!
Thi Nhược Vân lại còn làm theo lời nàng, thành công mà gặp được Chu Lăng Thần...
Xong rồi xong rồi!
Hoa Ngu cảm thấy đau đầu quá...
Nàng có cảm giác, ánh mặt trời ngày mai đang vẫy chào tạm biệt nàng, đi xa mãi mãi!
“ Hoàng thượng. “ Thi Nhược Vân nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Chu Lăng Thần, trong lòng có chút sợ hãi, tuy rằng nàng vẫn luôn thầm ái Chu Lăng Thần, nhưng đối với tính tình của hắn, nàng vẫn là rất sợ. Ngày thường chỉ cần thấy Chu Lăng Thần lạnh mặt, nàng sẽ không dám nói nửa lời.
Chỉ là...
Nàng nhìn Hoa Ngu một cái.
Hoa Ngu trước đó giúp nàng không ít, hơn nữa còn tận tâm tận lực.
Nàng không thể để Hoa Ngu bị Chu Lăng Thần hiểu lầm đi?
Update: 9/5/2020
*le: không muốn nói đâu nhưng thật sự muốn phong cho ông Thần cái danh hiệu “best shipper”