Nhưng Hoa Ngu lại chỉ thấy lạnh cả người.
Làm sao vậy? Hắn giống như phát hiện Hoa Ngu đang quỳ, tiến lên phía trước từng bước.
Hoa Ngu thấy một đôi giày nguyệt sắc vân mây trước mặt, không nhịn được bấm mình một phen.
Tỉnh táo một chút!
Người này, bất quá chỉ là một tên tiểu nhân vong ân phụ nghĩa mà thôi!
Nếu ngay cả dũng khí xuất hiện trước mặt hắn cũng không có, vậy thì báo thù cái gì!
Chi bằng tìm một chỗ an ổn sống qua ngày còn tốt hơn!
Bề dưới không có quy củ, nô tài giáo huấn vài câu. Trương Thịnh cúi người cười nói.
Ta còn tưởng là có chuyện gì, để hắn đứng lên. Lời của Cố Nam An vừa hạ xuống, liền thấy thái giám kia ngẩng đầu lên, cứ như vậy cùng hắn đối mắt.
Đôi mắt này!
Cố Nam An sắc mặt đại biến, đang muốn nói cái gì, đã thấy tiểu thái giám kia thối lui đến cạnh Chu Lăng Thần.
Hắn ngớ ra một chút, nhịn không được hỏi:
Xin hỏi Vương gia, vị này là?
Cố Nam An hiện giờ chính là nhân vật phong quang nhất kinh thành, chỉ cần là người quen hắn, đều nói người này lãnh đạm cỡ nào, vậy mà giờ lại hỏi chuyện một thái giám...
Ánh mắt Chu Lăng Thần ngưng trọng, nói:
Là nô tài bên cạnh bổn vương, Cố đại nhân biết hắn?
Thì ra là thái giám.
Trong mắt Cố Nam An vừa hiện lên tia sáng, nhất thời lại lạnh xuống, lắc lắc đầu, lui sang một bên.
Chu Lăng Thần nheo mắt, tầm mắt đảo quanh Hoa Ngu cùng Cố Nam An.
Hoa Ngu, theo bổn vương tiến vào.
Vâng. Hoa Ngu nắm chặt lòng bàn tay ẩm ướt của mình, đi qua Cố Nam An, ngay cả liếc cũng không liếc hắn một cái.
Mà sau khi nàng rời khỏi, Cố Nam An đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn bóng dáng nàng, sắc mặt âm trầm.
Giống.
Thật sự quá giống.
Nếu không phải vừa rồi có Chu Lăng Thần ở bên cạnh, hắn thực sự sẽ nghĩ, người này chính là Diệp Vũ.
Nghĩ đến cỗ thi thể mình tìm được ở trên chiến trường kia, sắc mặt Cố Nam An u ám đến cực điểm, vốn định rời đi, bỗng nhiên lại thay đổi ý định.
Xoay người, cùng đám người Chu Lăng Thần đi vào nội thất.
Lúc này, Chu Lăng Thần đã được người hầu phụ giúp vào trong phòng thỉnh an Thuận An đế, để lại một mình tiểu thái giám kia đứng ngoài này.
Cước bộ Cố Nam An chậm lại, đi đến bên người nọ.
Ngươi là Hoa Ngu?
Hoa Ngu cúi đầu, nội tâm cuồn cuộn, nghe một câu như thế, mới nhận ra Cố Nam An không rời đi, cùng nàng nói chuyện.
Phải. Trong lòng nàng lạnh như băng, vẻ mặt cũng không biểu lộ gì.
Cố Nam An nhìn đến khuôn mặt tinh xảo của người trước mắt, sắc mặt âm trầm.
Hắn quả nhiên đã điên rồi, dung nhan của người kia, đã sớm bị hủy!
Hoa công công! Cố đại nhân cũng ở đây, mau, mau vào đi. Đúng lúc từ phía sau, Trương Thịnh vỗi vã từ trong phòng đi ra.
Thái độ đối với Hoa Ngu, đúng là đã xoay chuyển một trời một đất.
Lúc trước còn một câu 'cẩu nô tài' hai câu 'cẩu nô tài', bây giờ lại gọi một tiếng 'Hoa công công'.
Hoa Ngu không khỏi cười lạnh, nhưng cũng từ chối cho ý kiến, mang theo hòm thuốc, cùng hắn vào nội thất.
Càng đi, cước bộ lại càng thêm vững vàng.
Nàng đã không còn đường lui, lúc trước sau lưng còn có Diệp gia, giờ đây lại cô độc, nàng cần gì phải sợ?
Vậy... vậy kêu tiểu thái giám kia vào? Gần đến nơi, Hoa Ngu chợt nghe tiếng nói khàn khàn của Thuận An đế.
Nô tài tham kiến Hoàng thượng. Hoa Ngu khom người tiến lên, quỳ xuống.
Trẫm hỏi ngươi. Trên mặt Thuận An đế có chút vội vàng.
Update: 4/9/2019