Ngươi có thể trị bệnh của trẫm?
Lời này vừa nói ra, trong nội thất nhất thời yên tĩnh.
Cố Nam An nhíu mày, nhịn không được liếc nhìn tiểu thái giám kia một cái.
Thuận An đế đã là đèn cạn dầu, đến thái y viện cũng bó tay, thái giám này thì chữa trị thế nào?
Vâng. Cũng không đợi hắn nghĩ nhiều, Hoa Ngu đang quỳ không chút do dự đáp lại.
Cố Nam An càng cảm thấy kinh ngạc, nhìn kỹ người nọ, lại phát hiện 'hắn' cực kỳ lạnh nhạt, thậm chí còn không kiêu ngạo, không siểm nịnh.
Ngươi khẳng định? Ngay cả Thuận An đế cũng có chút không thể tin được. Ngay cả mạch tượng của trẫm ngươi cũng chưa từng xem qua!
Ho ra máu, thở hổn hển, trước mắt mơ hồ không thấy rõ, vị giác hoàn toàn biến mất. Hoàng thượng, nô tài nói có đúng không? Hoa Ngu mặt không đổi sắc, ngược lại đem bệnh tình của Thuận An đế tất tần tật nói ra.
Thuận An đế mở to hai mắt, lại nghĩ đến chân của Chu Lăng Thần, kích động không thôi.
Ngươi, ngươi! Hắn run rẩy chỉ tay vào Hoa Ngu.
Nhưng mà Hoàng thượng, muốn trị khỏi bệnh của ngài, cần có Thiên Tịch liên ở Vân sơn, mang đến Hỏa Châu có khí hậu nóng ẩm, cộng thêm quả Tam Xuyên lấy ở Hỏa Châu, làm thành thuốc dẫn mới có thể khỏi hẳn.
Hoa Ngu sau khi bổ sung thêm lời này, không khí trong điện trầm hẳn đi.
Thiên Tịch liên cùng quả Tam Xuyên, chính là thuốc tiên trong truyền thuyết, không tính đến việc có tìm ra hay không, chính là phải mang Thiên Tịch liên từ phương Bắc đến Hỏa Châu, rồi đem điều chế với quả Tam Xuyên!
Tính toán thế nào, dù dùng đến con ngựa nhanh nhất, một nam một bắc, hơn nữa còn cách kinh thành ngàn dặm, đến khi quay về, ít nhất cũng mất nửa năm.
Mà Thuận An đế... trong lòng mọi người đều rõ, chỉ sợ là không sống quá nửa năm.
Không khí như bị đóng băng, sắc mặt Trương Thịnh thay đổi lớn, trách mắng:
Cẩu nô tài nhà ngươi, dám ở đây nói loạn, chán sống rồi sao?!
Đây chẳng khác gì lấy Thuận An đế ra làm trò cười.
Hoàng Thượng. Hoa Ngu quỳ trên mặt đất, không có ý định đứng lên. Dù không có hai vị thuốc này, nô tài cũng có thể giúp Hoàng thượng tạm thời khôi phục lại vị giác, hai mắt tinh tường, hành động tự nhiên.
Trương Thịnh hít một ngụm khí, khẩu khí thật lớn.
Nhưng nếu không có hai vị thuốc này, bệnh của Hoàng thượng, có thể trì hoãn, không thể chữa khỏi!
Lớn mật! Cả mặt Trương Thịnh đều vặn vẹo, lời này ngay cả thái y viện cũng không dám nói.
Từng câu nô tài nói đều là thật!
Hoa Ngu giương mắt, nhìn về Thuận An đế ngay cả thở cũng gian nan, nói:
Hoàng thượng, có trị không?
Ngữ khí chắc chắn, giống như sẽ không có chuyện gì xảy ra.
Trị! Thuận An đế nhắm mắt lại. Cố ái khanh, lời nô tài này nói, nếu như ngươi nghe thấy được, mau đi tìm! Tìm hai vị thuốc kia về đây cho trẫm!
Cố Nam An không nghĩ đến, hôm nay chỉ là nhất thời hoảng hốt, lại thành ra nhận việc như vậy.
Sắc mặt hắn thay đổi, nhưng dù sao cũng không thể làm trái lệnh Thuận An đế.
Vâng. Hắn chỉ có thể vén áo, quỳ xuống nhận lệnh.
Nô tài kia đâu?! Còn không mau lại đây trị bệnh cho trẫm?! Thuận An đế cố gắng mở mắt, lại thở dốc một trận, sắc mặt tức giận.
Vâng. Hoa Ngu đứng lên, trong tay mang theo hòm thuốc, bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn về phía Cố Nam An.
Mong Hoàng thượng hạ lệnh bảo Cố đại nhân rời đi. Nàng vừa nói xong, Cố Nam An lập tức gắt gao nhìn nàng.
Thấy nàng lạnh lùng nghiêm mặt, ánh mắt thâm trầm, nhìn theo hắn nói:
Khi nô tài chữa bệnh, không thể có kẻ thị huyết tàn bạo, mất đi tính người!
Tránh để vấy bẩn kim châm của nô tài!
Vấy bẩn!
Nàng dám nói chuyện như vậy với Cố Nam An!
Update: 4/9/2019