Hoàng Phi Ham Sắc Cả Tài

Chương 33: Chương 33: Ai là người nắm giữ thế cục




Tiêu Vân Hạo liếc nhìn cai ngục: “Còn cần ngươi dạy bảo bổn hoàng tử à? Nên làm như thế nào, trong lòng bổn hoàng tử biết rõ.”

“Vâng vâng vâng, vậy thì mời tam hoàng tử nhanh một chút, nếu không thì tiểu nhân không thể ăn nói với phía trên.”

“Cút!”

Cai ngục lộn nhào rời khỏi, Tô Diễm trong phòng giam không khỏi nở nụ cười.

Tiêu Vân Hạo ngẩng đầu lên nhìn cô, nhướng mày một cái: “Muội là người duy nhất mà bổn hoàng tử nhìn thấy khi tiến vào đại lao mà còn cười như thế.”

Tô Diễm không chỉ cười, còn tự nhiên ngồi lên cái giường đá bên cạnh.

“Lúc này tam hoàng huynh lại đến thăm ta, không sợ phụ hoàng không vui hả?”

Tiêu Vân Hạo cong môi nói: “Bây giờ tâm tư của phụ hoàng đều đặt trên người Uyển phi, sao có thể quan tâm ta đi hay ở.”

Tô Diễm có chút tò mò mà hỏi.

“Đúng rồi, tam hoàng huynh, ta có một vấn đề muốn hỏi huynh.”

“Ngươi nói đi.”

“Uyển phi có nhận được sự sủng ái của phụ hoàng không?”

Tiêu Vân Hạo không nghĩ tới là Tô Diễm lại hỏi mình câu hỏi này, hắn ta dừng lại một chút rồi mới nói: “Mặc dù ta không thường có mặt ở kinh thành, nhưng mà cũng biết Uyển phi là tân sủng của phụ hoàng, cho dù lần trước xảy thai bị tổn thương thân thể, nhưng mà phụ hoàng vẫn đối xử với người ấy rất tốt.”

Nói xong, Tiêu Vân Hạo nhìn Tô Diễm như có điều suy nghĩ, có chút bất đắc dĩ mà nói.

“Ngươi đó, đều đã như vậy rồi mà còn ở đây quan tâm đến người khác, chẳng lẽ ngươi thật sự không sợ chết?”

Tô Diễm nhảy xuống giường đi đến cửa phòng giam, không trả lời hắn ta mà là nhỏ giọng nói.

“Tam hoàng huynh, làm phiền huynh giúp ta một chuyện.”

Tiêu Vân Hạo nhướng mày, cười nói: “Được, chỉ cần là chuyện mà ta có thể làm, ta nhất định sẽ cố gắng hết sức.”

“Giúp ta chăm sóc cho Tiêu Kì Lăng, bây giờ có lẽ là hắn vẫn còn đang chờ ở ngoài Ngũ Đức Môn, nếu như không thấy ta ra thì chắc sẽ không đi đâu.”

Tiêu Vân Hạo tưởng là Tô Diễm kêu mình giúp cô tẩy rửa nỗi oan, không ngờ lại là cái này, trố mắt một chút, hắn ta hỏi lại.

“Ngươi không muốn ta giúp ngươi thoát tội?”

Tô Diễm khoanh tay trước ngực mà cười.

“Ta vốn vô tội, cần gì phải thoát tội.”

Cô tiến vào thiên lao cũng chỉ là muốn xem xem ai nhảy nhót lợi hại nhất, mà người này chính là người điều khiển hết tất cả.

Thấy Tô Diễm như vậy, Tiêu Vân Hạo nở nụ cười: “Xem ra là ta quá lo lắng rồi, ngươi đó, chính là một người không sợ trời không sợ đất. Thôi được rồi, ngươi không cần phải lo lắng thất đệ đâu, ta sẽ chăm sóc tốt cho đệ ấy.”

“Vậy thì tạ ơn tam hoàng huynh.”

Trong thiên lao, cho dù Tiêu Vân Hạo là hoàng tử thì cũng không dám ở lâu, hắn ta nhanh chóng rời khỏi.

Mà lúc Tiêu Vân Hạo vừa đi không lâu, có một âm thanh khác đột nhiên vang lên làm Tô Diễm giật nảy hết cả mình.

“Hóa ra tiện nhân này lại bí mật quyến rũ tam hoàng tử.”

Người này bước ra từ trong bóng tối, không phải là ai khác lại, là Tô Mộng Đình "hảo muội muội" của cô.

Trong nháy mắt nhìn thấy Tô Mộng Đình, ánh mắt Tô Diễm lóe lên, sau đó nở nụ cười lạnh.

“Nhị muội muội, ở một nơi như thế này, chỉ sợ là ngươi không thích hợp đến đây.”

Có lẽ là bởi gì xung quanh không có ai khác, Tô Mộng Đình cũng lười phải ngụy trang, trên mặt đều là vẻ vô tình lạnh lẽo, làm gì có tư thế dịu dàng động lòng người như ngày thường nữa.

“Đại tỷ tỷ, chuyện lần này ngươi không thể trách ai khác, ai bảo ngươi không có việc gì lại chạy đến cung điện của Uyển phi nương nương làm chi, bí mật đi thì thôi đi, lại bị người khác phát hiện.”

Tô Diễm nghe thấy lời nói này của Tô Mộng Đình, mắt lóe lên.

Trước đó cô bị mang đến Thanh Y điện tra hỏi, chỉ có đám người Từ hoàng hậu và Dung phi ở đó, căn bản không có quý nữ nào khác, Tô Mộng Đình biết được chuyện này từ đâu vậy.

Bỗng nhiên nhớ đến mối quan hệ của thái tử và Tô Mộng Đình, Tô Diễm không khỏi hoài nghi chuyện này là do Từ hoàng hậu đã giật dây sau lưng.

Trong lòng nghĩ như vậy, nhưng mà trên mặt Tô Diễm lại không biểu hiện ra chút khác thường, cô chỉ cười cười.

“Vậy thì cảm ơn nhị muội muội đã nhắc nhở, nhưng mà nhị muội muội, thay vì ở đây lo lắng cho tỷ tỷ, không bằng lo lắng cho mình đi.”

Nói xong, Tô Diễm nhìn xuống nhìn về phía bụng của Tô Mộng Đình.

Tô Mộng Đình giật mình, lúc này che bụng của mình, trừng mắt nhìn Tô Diễm.

“Ngươi... ngươi có ý gì!”

Tô Diễm chớp chớp mắt, vẻ mặt đơn thuần vô hạn.

“Ta không có ý gì hết, ngược lại là nhị muội muội đó, sợ hãi như vậy, có phải là trong lòng có quỷ không hả?”

Tô Mộng Đình lui về phía sau một bước, không dám nhìn vào mắt của Tô Diễm, nàng ta xoay người giả vờ như bình tĩnh hừ lạnh một tiếng.

“Tô Diễm, đừng có ở đây giả thần giả quỷ nữa, chờ đó mà xem, điện hạ sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu.”

Nói xong, nàng ta cất bước đi khỏi, bước chân cực kỳ nhanh, giống như là ở phía sau có oan hồn đòi mạng.

Nhìn bóng dáng Tô Mộng Đình biến mất khỏi thiên lao, khóe miệng Tô Diễm trào phúng giật giật, sau đó không biết nghĩ đến cái gì, đôi mắt của cô lạnh hơn mấy phần.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.