Cùng lúc đó ở Thanh Y điện.
Bắt đầu kể từ khi Uyển phi trúng độc hôn mê, hoàng đế Tây Nguyệt vẫn luôn hầu hạ bên cạnh nàng ta, một tấc cũng không rời.
“Điện hạ, đêm đã khuya rồi, vẫn xin người về nghỉ ngơi trước đi, ở đây đã có nô tỳ chăm sóc cho Uyển phi rồi.”
Hoàng đế Tây Nguyệt ngẩng đầu lên nhận lấy chén thuốc trong tay cung nữ, sau đó mới khoác tay với nàng ta.
Cung nữ cũng không cần phải nhiều lời nữa, lúc này liền lui ra ngoài.
Ra khỏi cửa điện, cung nữ không khỏi nói với tiểu thái giám ở ngoài cửa: “Điện hạ thật sự rất yêu thương nương nương, còn tự mình đút thuốc.”
“Đúng vậy đó, chỉ tiếc là bụng của nương nương vẫn luôn không có động tĩnh, haiz..."
Hai người đang nói chuyện với nhau, không chú ý tới có một bóng người đang trốn ở góc tường nghe lén, sau đó lách mình rời khỏi.
Một lát sau ở Phượng Ý cung.
Một tiểu thái giám nói tin tức mà mình nghe được từ Thanh Y điện cho Từ hoàng hậu nghe, sau khi Từ hoàng hậu nghe xong, nụ cười trên mặt lặn mất tăm, trực tiếp ném một đống đồ vật trên bàn xuống đất.
“Tiện nhân, đều là tiện nhân! Ỷ vào mình có một đôi mắt giống như nữ nhân kia thì liền đến tranh thủ tình cảm, cũng không xem xem mình ra làm sao.”
“Còn có Tường Tần cũng như vậy, cũng bởi vì dáng dấp giống với nữ nhân kia, chỉ là một tiện tỳ mà lại trở thành chủ tử trong cung, đúng là ghê tởm!”
Mai cô cô nghe thấy lời nói này của Từ hoàng hậu, sắc mặt thay đổi, nhanh chóng nhỏ giọng nói.
“Hoàng hậu nương nương của ta ơi, chuyện liên quan đến nữ nhân đó là điều cấm kỵ ở trong cung, không được nói, nếu như để điện hạ biết được thì chúng ta sẽ bị phạt đó.”
Từ hoàng hậu ngồi xuống uống một ngụm trà, nhưng mà vẫn giận không thể kiềm chế.
“Nữ nhân này đã chết nhiều năm như thế, vậy mà vẫn như âm hồn bất tán.”
“Xuỵt, hoàng hậu nương nương, đừng nói nữa.”
Từ hoàng hậu cũng biết có mấy lời không nên nói, bà ta hít vào một hơi thật sâu, lại nhìn Mai cô cô.
“Ở bên phía thiên lao như thế nào rồi?”
Mai cô cô gật đầu: “Nương nương yên tâm đi, độc đã bỏ rồi trong đồ ăn mang đến cho thất hoàng tử phi, đợi đến lúc nàng ta chết đi chúng ta đã có thể tạo hiện trường như nàng ta tự sát, tuyên bố với người ngoài Tô Diễm sợ tội tự sát.”
Từ hoàng hậu nghe thấy như vậy, lúc này trên mặt mới nổi lên ý cười.
“Vốn dĩ bổn cung cũng không muốn phải ra tay với Tô Diễm sớm đâu, nhưng mà ai bảo nàng ta lớn gan dám làm bậy, không đặt bổn cung vào trong mắt. Đã như vậy, đương nhiên bổn cung cũng phải khai đao hả giận.”
Tô Diễm ơi Tô Diễm, trên đường đến hoàng tuyền có muốn báo thù thì ngươi đi tìm tiện nữ đã chết hơn mười năm trước...
Thanh Y điện.
“Điện hạ, hình như nương nương tỉnh lại rồi.”
Hoàng đế Tây Nguyệt ngồi ở bên cạnh phê duyệt tấu chương, nghe thấy lời nói của cung nữ, lúc này mới ném đồ ở trong tay mà nhanh chân đi tới.
“Uyển nhi, thế nào rồi, đã khỏe hơn chút nào chưa?”
Uyển phi uống thuốc thái y kê cho, bây giờ đã tốt hơn nhiều, chỉ có điều sắc mặt vẫn có chút tái nhợt, nàng ta chống đỡ ngồi dậy, gương mặt mờ mịt.
“Điện hạ, thần thiếp bị làm sao vậy?”
Lúc này, hoàng đế Tây Nguyệt mới ôm nàng ta vào lòng, nhìn đôi mắt xinh đẹp động lòng người của nữ nhân trong ngực, đôi mắt của ông ta mê ly. Cũng không biết là đang nhìn Uyển phi, hay là thông qua Uyển phi mà nhìn người khác.
“Nàng bị trúng độc.”
Uyển phi sợ ngây người: “Cái gì, thần thiếp trúng độc?”
Hoàng đế Tây Nguyệt gật đầu, nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu vai của nàng ta.
“Yên tâm đi, người hạ độc đã bị nhốt vào thiên lao rồi, trẫm nhất định sẽ cho ái phi một lời giải thích, sẽ không để người hạ độc sống tốt.”
“Xin hỏi điện hạ người hạ độc là ai?”
Hoàng đế Tây Nguyệt hừ lạnh một tiếng rồi nói: “Chính là Tô Diễm.”
Ánh mắt Uyển phi đột nhiên biến đổi.