Hoàng Phi Ham Sắc Cả Tài

Chương 2: Chương 2: Cao tay, thật sự rất cao tay




“A! Nàng ta không phải là Tô Mộng Đình.”

“Vậy mà lại là nữ tử xấu xí Tô Diễm.”

Biến cố này đến quá nhanh, làm cho Tô Diễm không kịp phản ứng lại.

“Quái vật xấu xí lại ra ngoài dọa người rồi hả? Sao vậy, không thể làm thái tử phi, cho nên cướp hôn sự của muội muội mình? Đồ vô liêm sỉ!”

“Ngươi thì biết cái gì chứ, cái này gọi là là một người xấu xí xứng với một tên ngốc, là một cặp trời sinh.”

Nghe thấy lời nói khó nghe ở bên tai, sắc mặt của Tô Diễm vẫn như thường, chỉ là trong đáy mắt có có ánh sáng lạnh lẽo lưu chuyển, bởi vì lúc nãy trong lúc vô tình cô đã bắt được vẻ thỏa mãn loé lên trong mắt của thái tử.

Đúng là như vậy, tất cả những chuyện này đều nằm trong kế hoạch quỷ quyệt của thái tử.

Xung quanh vừa mới nói xong, có người lấy quả trứng thối từ chỗ nào đó ném về phía Tô Diễm.

Tô Diễm đang muốn lách mình tránh đi, không ngờ tới là có người đột nhiên ngăn cản trước mặt cô.

“Ui da."

Tiêu Kì Lăng che kín cái trán của mình, trên mặt trên mũi toàn là trứng gà, mím môi, khuôn mặt tuấn tú nhăn lại thành cái bánh quai chèo, muốn khóc nhưng không khóc.

Tô Diễm nhíu mày: “Đồ ngốc này, ngươi đứng ra làm cái gì.”

Tiêu Kì Lăng lại càng ấm ức hơn nữa, lắp ba lắp bắp nói: “Thê tử, ta, bảo vệ... bảo vệ cho thê tử.”

Cái tên ngốc này cũng bị người khác điều khiển giống như cô, bản thân khó bảo đảm, tại sao bây giờ bị trứng gà đập cũng không chịu lui lại, bộ dạng như thế mà còn muốn tiếp tục ngăn cản trước mặt bảo vệ cho cô.

Ánh mắt Tô Diễm không khỏi dịu dàng hơn mấy phần.

Nghĩ tới ngày hôm nay là đại hôn, người duy nhất đứng bên cạnh cô cũng chỉ có hắn.

Nhìn thấy quả trứng thối thứ hai sắp rơi ở trên đầu Tiêu Kì Lăng, Tô Diễm bước lên một bước ngăn cản trước mặt hắn, sau đó đưa tay chặn lại.

Còn muốn động vào người của cô, muốn chết rồi!

Không sai, lúc này Tô Diễm đã quy Tiêu Kì Lăng thành người của mình, nếu như là người của Tô Diễm cô, ngoại trừ cô thì cô không cho phép ai bắt nạt hắn.

Chỉ nghe bốp!

Trứng gà vỡ nát, nhưng mà là nát ở trên mặt ngũ hoàng tử đang xem kịch.

Vẻ mặt ngũ hoàng tử cứng đờ, lửa giận trong lòng bừng bừng cháy lên.

“Tô Diễm, con tiện nhân này, ngươi cố ý có đúng không?”

Thái tử bước lên ngăn cản ngũ hoàng tử lại: “Này, ngũ đệ, thất đệ muội cũng không phải cố ý đâu.”

Ngũ hoàng tử quay đầu lại nhìn thái tử: “Thái tử hoàng huynh, xem ra là Tô Diễm này xem thường thánh chỉ, thế mà lại thay thế muội muội gả vào hoàng gia, đúng là ghê tởm! Đệ nhất định phải bẩm báo lên phụ hoàng, đưa nàng ta vào thiên lao.”

Trong đôi mắt của Tô Diễm đều là ý lạnh, khóe miệng lại mang theo nụ cười, ngược lại để cho người ta không hiểu nổi cảm xúc lúc này của cô.

Cô không nói lời nào, cũng không có ý định nói, bởi vì cô biết ngày hôm nay thái tử đang trông chờ thời khắc này.

Quả nhiên, thái tử lại lên tiếng.

Biểu cảm của hắn ta bối rối, hết nhìn Tô Diễm rồi lại nhìn Tiêu Kì Lăng, cuối cùng mới thở dài một hơi.

“Thôi đi, Tô đại tiểu thư gả cho thất đệ cũng là một chuyện tốt, ngày đại hỷ chém chém giết giết là điềm xấu. Như vậy đi, chuyện này cứ để bổn thái tử báo cáo với phụ hoàng. Thất đệ, đệ cứ yên tâm đi, hoàng huynh sẽ sắp xếp mọi chuyện thật tốt.”

Tiêu Kì Lăng cắn ngón tay, nghiêng đầu, cũng không biết là có nghe hiểu không.

Ngược lại là đôi mắt của Tô Diễm lại càng thêm âm trầm.

Cao tay, thật sự cao tay.

Chỉ nhìn biểu cảm tán thưởng của quý tộc xung quanh đối với thái tử, cô liền biết ngày hôm nay thái tử đã đắc thủ.

Không chỉ thoát khỏi nữ tử xấu xí như mình, lại có thể có được thanh danh tốt, sau này có thể cưới Tô Mộng Đình như ý nguyện, đúng là một mũi tên trúng ba con nhạn.

Nghĩ đến đây, trong lòng của Tô Diễm liền cảm thấy càng khó chịu, có khi nào mà cô bị người khác đùa bỡn cơ chứ?

Cô vô thức bước lên, lại bị người khác giữ chặt.

Cô quay đầu lại...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.