Hoàng Phi Ham Sắc Cả Tài

Chương 3: Chương 3: Tiến cung




Tô Diễm quay đầu nhìn vẻ mặt vô cùng đáng thương của Tiêu Kì Lăng.

“Sao vậy?”

Tiêu Kì Lăng xoa xoa bụng: “Đói..."

Tô Diễm hơi rũ mắt xuống, sau khi tỉnh táo rồi thì lúc này mới nhớ tới thân phận của mình và thái tử, đơn giản chính là một trời một vực.

Nếu như thật sự làm lớn chuyện, bệ hạ sẽ chỉ thiên vị thái tử.

Thôi bỏ đi, hôm nay tạm thời nhẫn nhịn hắn ta một lần, sự trả thù này... chúng ta cứ từ từ mà tới!

Trời về đêm, buổi tiệc đại hôn kết thúc, khách nhân từ từ tản đi.

Tô Diễm trở về phòng tân hôn, tháo trâm châu nặng nề ở trên đầu xuống, sau đó nhìn chằm chằm vào gương mặt xấu xí của mình ở trong gương.

Trên gương mặt nhỏ nhắn đều là những cục mụn, còn có cái đang chảy mủ.

Bộ dạng này, chẳng trách người khác nhìn thấy cô thì sẽ nôn ọe chán ghét, ngay cả bản thân cô cũng cảm thấy xấu không chịu được.

“Đúng là xấu xí.”

Chỉ có điều là cô cảm thấy đây không phải là diện mạo thật của mình, cô nghĩ là trúng độc gì đó...

Đang muốn xích lại gần cái gương nhìn xem, trong lúc vô tình lại phát hiện trong gương phản chiếu hình bóng một người đang trốn ở cửa không dám bước vào, trong tay của hắn còn cầm theo một miếng điểm tâm mới ăn một nửa.

Ánh mắt Tô Diễm đọng lại, cầm lấy trâm châu ở trên bàn trang điểm ném về phía Tiêu Kì Lăng.

Trâm châu cùng với điểm tâm cùng nhau rơi xuống đất, dọa Tiêu Kì Lăng thay đổi sắc mặt.

“Hu hu hu, ta sai rồi, ta không ăn vụng đồ ăn nữa đâu.”

Tô Diễm bước tới kéo Tiêu Kì Lăng ra phía sau mình, sau đó lấy cái khăn lụa ra bọc miếng điểm tâm rơi xuống đất, cẩn thận ngửi thử.

Cô nhíu mày nói: “Đúng là có độc.”

Đây là một loại độc mãn tính mà cô chưa từng nhìn thấy, có lẽ là thành phần của nó có không dưới mười loại độc dược hợp thành, sử dụng trong thời gian ngắn thì không có gì đáng ngại, trôi qua một năm rưỡi, không nói tới sức khỏe bị hao tổn, mà con người càng ngày càng ngu ngốc, cho đến chết...

Nghĩ đến đây, cô ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào Tiêu Kì Lăng đang ngậm ngón tay trước mặt mình.

Cô nhớ rõ từ nhỏ thất hoàng tử đã là một kẻ ngốc, đều đã như vậy rồi, thế mà còn có người muốn hại hắn, điều này cho thấy Tây Nguyệt hoàng tộc này có sóng to gió lớn như thế nào.

Có điều là điểm tâm ở trong phủ đều là do phòng bếp làm, trong điểm tâm có độc, người trong phủ khó mà thoát tội.

Tô Diễm ngẩng đầu nhìn ngôi sao lấp lánh trong bầu trời đêm, mắt nheo lại, trong đôi mắt có một loại kích động không chấp nhận thất bại.

Cô rũ mắt xuống nhìn nam tử ngốc nghếch ở bên cạnh, mấp máy môi hỏi.

“Này, có muốn chơi một trò chơi không?”

Chơi... một trò chơi dẫm đạp tất cả những người đã từng chà đạp dưới chân ngươi, muốn dẫn dắt một tên ngốc sống trong thế giới khác biệt này, vậy thì nhất định phải chủ động, nhất định phải hung ác.

Hai mắt của Tiêu Kì Lăng sáng lên, quét sạch vẻ hoảng sợ lúc nãy, liều mạng gật đầu.

“Chơi chơi chơi, ta thích nhất là chơi.”

Tô Diễm cong môi cười một tiếng, cười vô cùng lạnh lẽo.

Được lắm, nếu như đã đến cái nơi quỷ quái này, trở thành thất hoàng tử phi, vậy thì cứ bắt đầu đi... bắt đầu từ bây giờ, Tây Nguyệt kinh thành đã đến lúc phải thay đổi.

Ngày hôm sau, Tô Diễm dậy thật sớm.

Chỉ vì dựa theo quy định của hoàng tộc Tây Nguyệt, cô và Tiêu Kì Lăng phải cùng nhau tiến cung bái kiến thái hậu và hoàng thái hậu nương nương.

Sau khi đổi cung trang, dặn dò quản gia chuẩn bị một phần danh sách nô tài trong phủ, sau đó leo lên xe ngựa, trôi qua khoảng một canh giờ, cuối cùng đã đến Ngũ Đức Môn hoàng cung.

“Thất hoàng tử hoàng tử phi, đến nơi rồi.”

Mở to đôi mắt buồn ngủ, Tô Diễm là người đầu tiên nhảy xuống xe ngựa, đợi một hồi nhìn thấy người ở bên trong không có động tĩnh, cô nhíu mày hối thúc.

“Thất hoàng tử, phải tiến cung rồi, mau xuống đây.”

Không có ai trả lời.

Tô Diễm cảm thấy kỳ quái, cô bước lên vén rèm nhìn sang.

Chỉ nhìn thấy Tiêu Kì Lăng đang cuộn người trong góc xe ngựa, cả người run rẩy.

“Có chuyện gì vậy, bị bệnh hả?” Tô Diễm quan tâm hỏi.

Tiêu Kì Lăng lắp bắp nói.

“Ta... ta không đi đâu... ta sợ.”

Tô Diễm đột nhiên hiểu ra cái gì đó, Tiêu Kì Lăng là sự sỉ nhục của hoàng gia, làm sao người trong hoàng cung có thể đối xử tốt với hắn được chứ?

Nghĩ tới vận mệnh của hai người tương tự nhau, Tô Diễm cong môi cười một tiếng, đột nhiên lại đưa tay ra.

“Đến đây, ta đi cùng ngươi.”

Khuôn mặt của cô xấu xí, nhưng mà nụ cười đó là vẻ đẹp duy nhất trong khắp thiên hạ này, giống như là một dòng nước ấm trong thời tiết đầu mùa xuân rót vào trong lòng.

Trong đôi mắt ngây dại của Tiêu Kì Lăng hiện lên một ánh sáng khác thường, sau đó khôi phục lại.

Tô Diễm thấy hắn không động đậy, dứt khoát kéo hắn ra ngoài, nắm chặt lấy tay của hắn rồi nói.

“Không phải chỉ là tiến cung thôi hả, gặp mấy bà già, sợ cái gì chứ, đi thôi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.