Nói làm liền làm!
Tô Diễm rời khỏi thư phòng, cô cũng không định nói một tiếng với quản gia Lý, chỉ kêu Hoắc Hương chăm sóc Tiêu Kì Lăng cho tốt, sau đó mình cô ra khỏi phủ đi về phía thành Nam.
Lần trước cô nghe nói qua, thành Nam ngoài có thể mua bán nô lệ ra, còn có thể mua bán tin tức.
Lần này, cô đã cải trang, cố ý giả thành bộ dạng một nam nhân, sau đó đội một cái đấu lạp che khuất mặt.
Đợi đến khi Tô Diễm tới ngã tư đường ngư long hỗn tạp của thành Nam, cô vừa xuất hiện, liền thu hút lực chú ý của người xung quanh.
Cũng có thể bộ dạng này của cô quá đặc biệt, dù ai trời sáng chang chang đội đấu lạp che mặt ra ngoài, thì cũng sẽ bị rất nhiều người nhìn chằm chằm đánh giá từ đầu tới chân.
Cô hơi mất tự nhiên ngẩng đầu nhìn xung quanh, sau đó ánh mắt dừng lại ở một cửa hàng trong cùng.
"Như Ảnh lâu."
Từ tốn đọc ba chữ này, ánh mắt Tô Diễm dừng lại.
Đây là chỗ cô muốn tới, nghe nói Như Ảnh lâu này dù là tin tức bí mật nào cũng có, từ bí mật hoàng gia cung cấm, cho tới trong kinh thành viên ngoại nhà ai nuôi bao nhiêu nữ nhân, sinh bao nhiêu con riêng.
Tóm lại, chỉ cần có tiền, thì không có tin tức bí mật nào không thể mua được ở đây.
Tiểu nhị của Như Ảnh lâu thấy bên ngoài có người tới, liền vội ra đón tiếp.
"Vị công tử này, tới chỗ chúng tôi mua tin tức sao?"
Lúc nói chuyện, tiểu nhị còn đánh giá trang phục Tô Diễm mặc, trong đôi mắt lộ vẻ khinh thường.
Tô Diễm nhỏ giọng nói.
"Ừ, xin hỏi đi đâu để gặp ông chủ của mấy người."
Tiểu nhị kia nở nụ cười: “Xem ra đây là lần đầu công tử tới đây đi, quy định của Như Ảnh lâu chúng tôi, đều là xem... "
Nói xong, tiểu nhị kia chà chà hai ngón tay.
Tô Diễm lập tức hiểu được ý của hắn ta, thầm nghĩ người ở nơi này đúng là những kẻ thấy tiền sáng mắt.
Môi cô nhếch lên, lấy một ngân phiếu hai trăm lượng ra từ trong cổ tay áo, lắc qua lắc lại trước mặt hắn ta. Tiểu nhị kia hai mắt sáng ngời, đang muốn nhận lấy, Tô Diễm lại cất ngân phiếu đi.
"Các ngươi có quy củ của mình, ta đây cũng có, một tay giao tiền, một tay giao hàng, hiểu không?"
Vốn tiểu nhị thấy cách ăn mặc này của Tô Diễm, tưởng cô là kẻ nghèo kiết xác, sa cơ thất thế, không ngờ lại là người giàu có ra tay rộng rãi, vội vàng nịnh nọt cười.
"Đến đến đến, mời công tử qua bên này, ông chủ của chúng tôi rất bận, khách đều là gặp từng người một, cho nên công tử trước ở bên trong vừa uống trà vừa chậm rãi chờ đi."
Tô Diễm vốn cũng không gấp, ừ một tiếng rồi cũng đi theo vào.
Không ngờ, cô vừa được dắt vào bên trong, liền thấy sau bức màng đối diện, đã có một người ngồi trên ghế thái sư.
Chỉ thấy đó là một cô nương nhìn khá trẻ tuổi, nhưng nhìn trang sức và quần áo, chắc là đã lập gia đình.
Thật ra đi ra ngoài, dạng người gì mà không gặp được chứ, giống như vị thiếu phu nhân ăn vận quý phái, xinh đẹp đối diện Tô Diễm, đi trên đường phố kinh thành có thể gặp cả đám như vậy, nếu là bình thường, Tô Diễm có lẽ nhìn cũng chẳng thèm nhìn mấy cái, nhưng hôm nay, cô lại có hứng thú.
Chỉ vì, từ gương mặt trắng bệch của cô ta Tô Diễm đã nhận ra gì đó.
Ngay sau đó, chợt nghe thiếu phu nhân kia đột ngột ho khan, tỳ nữ bên cạnh vội vàng nói.
"Phu nhân, nếu không ngài lên xe ngựa trước, nô tỳ ở đây chờ ông chủ."
Vẻ mặt thiếu phu nhân tuy tái nhợt, nói chuyện cũng yếu ớt, nhưng lời nói lại cực kỳ kiên định.
"Không, ta chờ ở đây, chính miệng hỏi lão bản Như Ảnh lâu, Từ Ngạn Phong ở bên ngoài, đến cùng có bao nhiêu nữ nhân!"
Tô Diễm nghe thế, cúi đầu cười cười.
Xem ra cô ta đến bắt gian.
Từ từ!
Như là nhớ tới cái gì, ánh mắt Tô Diễm chợt lóe lên.
Từ Ngạn Phong, không phải là con trai cả của Từ thừa tướng – anh trai bên phía nhà mẹ đẻ của Từ hoàng hậu sao?