Tô Diễm thật không ngờ, chính mình đi một chuyến đến Như Ảnh lâu, vậy mà lại gặp phải người nhà bên phía mẹ đẻ của đối thủ một mất một còn.
Cô ngẩng đầu lên, lại xuyên qua bức rèm che nhìn thiếu phu nhân kia.
Người này sắc mặt tái nhợt, không phải bởi vì vấn đề cơ thể, mà là do cô ta trúng độc.
Tô Diễm khẳng định như vậy, là bởi vì cô chú ý tới khi thiếu phu nhân kia nói chuyện, đầu lưỡi có màu xanh, tròng trắng chuyển sang màu xám... Đây đều là do trúng độc lâu ngày gây nên.
Nhưng nhìn dáng vẻ này, thiếu phu nhân e là còn không biết mình trúng độc, nếu không sao có tâm sức đi bắt gian.
Nghĩ thế, ánh mắt Tô Diễm lóe lên, nghĩ đến Từ hoàng hậu, rồi tới Từ gia. Giờ địa vị của Thái tử được củng cố, không chỉ vì có Từ hoàng hậu, đại bộ phận còn vì có Từ Thừa tướng.
Như là nghĩ tới cái gì, sau đó cô uống một ngụm trà, rồi đột nhiên đứng lên.
"Vị phu nhân này, lại có thể dừng bước nói vài câu không."
Đột nhiên thấy người ở đối diện đi tới, tỳ nữ của thiếu phu nhân kia theo bản năng cảnh giác nhìn chằm chằm vào người trước mặt.
"Ngươi là ai a, đừng có bước tới đụng vào phu nhân chúng ta! Phu nhân chúng ta cũng không phải là người ngươi có thể tùy tiện đắc tội, tránh ra!"
Tô Diễm không có ý rời đi, mà đứng ngoài bức rèm, chậm rãi nói ra một câu như vầy.
"Ba tháng nay phu nhân, hay là nói hơn nửa năm nay đêm nào cũng không ngủ được, hơn nữa thường xuyên tim đau thắt, đau đớn vô cùng, còn có thể đau đến nỗi khiến phu nhân mất ngủ cả đêm, sáng hôm sau còn có thể nôn nước chua, có đúng không?"
Vị thiếu phu nhân vốn không để ý tới Tô Diễm, đột nhiên quay đầu lại nhìn chằm chằm cô, giống như muốn nhìn thấu cô vậy!
"Sao ngươi biết."
Thiếu phu nhân này đúng là chính thê của Từ Ngạn Phong - Lục thị, khuê danh Lục Kha, là con gái của thủ lĩnh Hổ Kỵ binh đóng quân ở ngoài thành.
Cũng là con nhà binh, khó trách tính tình nóng nảy như thế.
Tô Diễm cười, tự mình vén rèm bước vào.
Tỳ nữ muốn lên trước ngăn trở, lại bị Lục thị quát lớn.
"Đi xuống."
Nói xong, nàng ta nhìn chằm chằm Tô Diễm, giọng điệu cũng không tốt gì cho cam.
"Vị công tử này, không nói gạt ngươi, ngươi nói đúng hết, nhưng ta chưa bao giờ nói chuyện này cho người khác, ngay cả tỳ nữ thiếp thân trong phủ cũng không biết rõ như vậy, ngươi... Có phải đã điều tra ta, hôm nay cũng theo dõi ta tới đây."
Lục thị chưa nói dút câu, nhưng thâm ý trong lời nàng ta những người ở đây cơ bản đều hiểu.
Tô Diễm không nói gì, mà ngồi xuống chỗ bên cạnh Lục thị.
"Phu nhân hiểu lầm, ta không có điều tra phu nhân, cũng không theo dõi phu nhân tới đây, trước ngày hôm nay, ta còn chưa bao giờ gặp phu nhân."
Lục thị nhìn người trước mặt, tuy không thấy được dung mạo dưới đấu lạp, nhưng dáng người và giọng nói này, đều rất xa lạ.
Sợ là, thật chưa từng gặp qua.
Nhưng vừa rồi hắn nói rõ ràng như vậy, lẽ nào hắn là...Đại phu!. ngôn tình sủng
Còn là đại phu chỉ cần nhìn liền biết đối phương mắc bệnh gì!
Cô ta bệnh gần một năm, vẫn luôn bí mật tìm đại phu khám bệnh hốt thuốc, nhưng luôn không có kết quả, nàng cũng lo lắng a, bản thân già đi nhan sắc phai tàn, Từ Ngạn Phong cũng không phải kẻ chung tình.
Nghĩ lại bản thân còn chưa có con cái, dù thế nào cũng phải sinh hạ một đứa a!
Nghĩ thế, giọng Lục thị hòa hoãn một chút hỏi.
"Vị công tử này, xin hỏi ngươi là đại phu sao?"
Tô Diễm lắc lắc ngón tay: “Không phải đại phu, ta chỉ là người nhàn tản, hôm nay đến Như Ảnh lâu, cũng chỉ để hỏi thăm tin muốn biết thôi, hỏi thăm xong thì rời đi."
Cho dù không phải đại phu, vậy thì cũng là người hiểu biết y thuật, suy nghĩ trong lòng Lục thị rục rịch, không ngờ lúc này, tiểu nhị của Như Ảnh lâu đi ra, nói với nàng ta.
"Từ phu nhân, đến lượt phu nhân."
Lục thị quay đầu nhìn Tô Diễm: “Công tử, xin ngươi chờ ta, ta lập tức đi ra! Phải đợi a!"
Nhìn thấy bước chân vội vã đi vào của Lục thị, Tô Diễm vỗ vỗ mông đứng lên.
Chờ?
Sao có thể!
Cô Tô Diễm muốn là thu hút sự chú ý người khác, cũng chỉ có làm thế, bản thân mới có thể đạt được thứ mình muốn!