Đưa mắt nhìn theo bóng dáng Lục Thị đi vào căn phòng nhỏ trong Như Ảnh Lâu, Tô Diễm mỉm cười rồi vẫy tay với tên tiểu nhị bên cạnh.
“Lại đây.”
Hắn biết vị công tử này là một kẻ lắm tiền, liền nở nụ cười nịnh nọt chạy thoăn thoắt đến gần cô.
“Công tử, mời vào, mời vào!”
Tô Diễm khoanh tay nhìn tên tiểu nhị ở chỗ này, khóe miệng giật giật: “Hôm nay bổn công tử còn có việc, lần sau ta lại đến tìm ông chủ của các ngươi vậy.”
Tiểu nhị đã chứng kiến hết những gì mới xảy ra, hắn cau mày.
“Nhưng mà Từ Phu Nhân nói…bảo công tử đợi bà ấy…”
Tô Diễm nhướng mày.
“Vậy ta mới gọi ngươi lại đấy, bớt nói linh tinh đi.”
“Vâng vâng vâng, công tử cứ nói, tiểu nhân xin nghe ạ.”
“Nếu Từ Phu Nhân lại đây tìm ta thì ngươi cứ nói nàng ấy, ba ngày sau hẹn gặp ở đình nghỉ mát cũ bên Bích Hồ.”
Nói xong Tô Diễm lấy một mảnh bạc vụn trong túi ném cho tên tiểu nhị.
Tên tiểu nhị nhận lấy, gật lia lịa như giã tỏi.
“Vâng ạ, công tử cứ yên tâm!”
Hôm nay Tô Diễm đến Như Ảnh Lâu vốn là để hỏi thăm về Huyền Cơ Các, nhưng lại vô tình gặp phải người nhà họ Từ, nên cô đã nảy ra ý định mới. Suy cho cùng, cầu người không bằng tự cầu mình, nếu thật sự không thể tự mình làm được thì đi tìm Phượng Hàn Miên - các chủ của Huyền Cơ Các - rồi nói, đó cũng là một đường lui.
Khi cô từ bên ngoài về đến phủ thì trời đã chạng vạng.
Tô Diễm nghĩ rằng cô từ bên ngoài trở về, vậy nhân tiện mang vài xiên hồ lô ngào đường về cho Tiêu Kì Lăng, đang định bị lại phòng đưa hồ lô cho hắn, nào ngờ vừa mới bước tới ngoài nhà chính thì nhìn lấy một bóng người thậm thà thậm thụt đi vào bên trong nhà chính.
Tuy rằng đứng hơi xa, nhưng Tô Diễm vẫn là nhận ra người này.
Đây là một trong những nô tì mà hôm trước Dì Triệu phái tới, hình như tên là Tiểu Đào. Nhưng mà, hôm nay nàng ta trông rất khác so với dáng vẻ tỉ mỉ cẩn thận lúc trước, ăn mặc cũng chăm chút hơn, trên mặt còn bôi cả son nữa.
Tiểu Đào bưng khay, ẹo qua ẹo lại đi đến trước cửa của phòng của Tiêu Kì Lăng, trước khi gõ cửa còn đưa tay lên chỉnh búi tóc, thấy ổn rồi, sau đó mới hắng giọng gõ cửa.
“Thất Hoàng Tử, nô tỳ mang đồ ăn đến cho người đây.”
Tô Diễm đang đứng ngoài sân nghe giọng nói điệu chảy nước này, toàn thân cảm thấy nổi da gà.
Nếu lúc này Tô Diễm vẫn không biết ý định của Tiểu Đào là gì, thì cô đúng là con đầu đất rồi!
Tô Diễm híp mắt, trong mắt hiện lên một chút hắc ám.
Dì Triệu ơi Dì Triệu, tôi đã bảo rồi, đang yên đẹp bà tặng tôi thêm mấy nô tì làm gì, hoá ra là tặng “tình địch” cho bà đây!
Nếu là tên đàn ông khác, Tô Diễm không dám chắn chắn, nhưng tên này lại là tên hoàng tử ngốc nổi danh Kinh Thành, bị sắc đẹp làm cho mê muội kiểu gì?
Nhất thời Tô Diễm cũng có chút tò mò không biết chuyện gì xảy ra tiếp theo, nên cô rụt cái chân định bước ra ngoài lại, chờ xem kịch hay.
Ở cánh cửa đằng kia, Tiểu Đào gõ cửa mà không nghe thấy ai bên trong, vì vậy nàng ta mở cửa và đi vào một mình.
Trước khi tới đây, Dì Triệu nương đã bỏ cả đống tiền ra thuê ma ma của Phụng Tiên Lâu tới hướng dẫn bọn họ, tuy rằng Thất Hoàng Tử là một kẻ ngốc, nhưng nàng ta vẫn có chút tự tin.
“Thất Hoàng Tử, nô tì vào đây.”
Vừa nói, nàng ta vừa đẩy cửa bước vào.
Sau đó nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Tô Diễm nhìn chằm chằm trong phòng, vốn tưởng rằng rất nhanh sẽ có động tĩnh, nhưng không ngờ thật lâu sau lại không có tiếng động nào phát ra...
Khuôn mặt tràn đầy tự tin của Tô Diễm ngay lập tức trầm xuống, đáy mắt có chút căng thẳng mà ngay chính cô cũng không nhận ra.
Chẳng lẽ là Tiêu Kì Lăng đã thực sự bị con hồ ly tinh này câu mất hồn rồi?