Hắc Ưng nhìn xung quanh yên tĩnh, đôi mắt lạnh lùng híp lại.
“Ai! Là ai! Dám động thủ không dám hiện thân?”
Tô Diễm cũng rất kinh ngạc, thậm chí có thể nói là chấn động, cô vừa mới đến Tây Nguyệt, không quen biết được mấy người, có thể cho rằng tối nay mình chết chắc rồi, không nghĩ là tới thời khắc mấu chốt lại còn có người cứu cô.
Người này sẽ là ai đây?
“Không dám xuất hiện à?” Hắc Ưng vẫn còn đang đứng đó kêu gào.
Hắn vừa mới nói xong, trả lời hắn chỉ có từng trận gió lạnh từ trong núi, còn lại không có gì hết.
Hắc Ưng cắn răng, chỉ coi là lúc nãy mình gặp quỷ, lại rút đại đao của một thủ hạ khác ở bên cạnh muốn chém vào cổ Tô Diễm.
Mà cảnh tượng càng kỳ quái hơn lại xảy ra, thanh đại đao Hắc Ưng vừa mới cầm lấy trong tay thì đột nhiên vỡ vụn thành bột, sau đó rơi xuống đất.
Sắc mặt của Hắc Ưng thay đổi, cả người đều trở nên khủng hoảng.
“Có chuyện gì vậy!”
Mặc dù trong lòng Tô Diễm cũng hoảng sợ, nhưng mà trên mặt mang theo nụ cười trào phúng, cô nói với Hắc Ưng.
“Nhìn đi, lạm sát người vô tội, ngay cả ông trời cũng không nhìn nổi được.”
Hắc Ưng đưa tay chỉ vào Tô Diễm: “Ngươi im ngay, có tin là ta sẽ trực tiếp vặn gãy đầu ngươi không hả!”
Hắn còn chưa dứt lời, vừa mới nói xong câu này thì đã nghe thấy một tiếng răng rắc vang lên, cánh tay phải của Hắc Ưng đột nhiên bị một nguồn lực vô hình vặn gãy, trong chốc lát máu chảy ồ ạt.
“A, tay của ta!”
Đám hắc y nhân hoảng sợ nhìn cảnh tượng quỷ dị, một câu cũng không dám nói.
Hắc Ưng hoàn toàn choáng váng, hắn nhìn cánh tay phải bị bẻ gãy trống trơn của mình, hoảng loạn lùi về phía sau.
Lúc đó, có một ngọn gió mạnh thổi tới, mang theo lời nói lạnh lẽo của người kia.
“Nếu muốn chết thì cứ tiếp tục.”
Âm thanh ma mị như đêm tối, như đến từ địa ngục, muốn tính mạng của những người ở đây.
Trong lòng đám hắc y nhân vô cùng sợ hãi đối với những chuyện kỳ dị mới xảy ra, bây giờ nghe thấy âm thanh này thì lại chạy trối chết, có người ném cả đại đao chạy thục mạng.
Hắc Ưng nhìn đám thủ hạ vô dụng, thầm mắng một câu chết tiệt.
Sắc mặt của hai người đang khống chế Tô Diễm cũng không tốt là bao.
“Thủ lĩnh, chúng ta vẫn nên rút lui trước đi, chúng ta không cần vội muốn mạng của nữ nhân này, chỉ cần nàng ta còn ở kinh thành thì tướng gia chúng ta có biện pháp chơi chết nàng ta.”
“Đúng vậy đó, thủ lĩnh, huống hồ gì tay của người..."
Hắc Ưng nhìn cánh tay phải của mình trên mặt đất, trong đôi mắt lướt qua một tia hung ác.
“Rút lui!”
Không có dây xích sắt trói buộc, một khắc sau thân thể của Tô Diễm như là biến thành long vũ nhẹ nhàng ngã xuống đất.
Lúc nãy ở trước mặt Hắc Ưng đều là cô đang cố gắng chống đỡ, dù sao thì mình không biết võ công, không có nội lực, lại chịu một quả cầu nặng nề, làm sao không có chuyện được chứ?
Bây giờ kẻ thù đã tản đi, sợi dây căng cứng trong lòng cô trong chốc lát liền đứt đoạn, cả người chỉ còn nửa cái mạng...
Trong nháy mắt ngã xuống, vô cùng mơ hồ.
Chỉ nhìn thấy hình như trước mắt có người nào đó đang bước từng bước một đi đến gần cô.
Bởi vì trời tối, với lại bị thương nặng, nên tầm mắt hoàn toàn mơ hồ, cô không nhận thấy rõ mặt của người kia, chỉ có thể cảm thấy người này khá quen thuộc, giống như cái câu "muốn chết thì cứ tiếp tục" lúc nãy của hắn cũng quen thuộc như thế.
Mãi cho đến khi hắn đi đến gần mình, cô mới nhìn rõ ống tay áo đang rũ xuống của người kia, hoa hợp hoan màu tím được thêu bằng chỉ vàng.
“Là ngươi..."