Dường như hai chữ đơn giản này đã dùng hết toàn bộ sức lực của Tô Diễm, mà hình như cô nguyện ý tin tưởng nam nhân trước mặt, người mà chỉ vừa mới gặp một lần, cô tin tưởng là hắn sẽ không hại mình.
Sau đó, Tô Diễm chậm rãi nhắm mắt lại, ngất đi.
Ngay sau đó, có vài bóng người bay tới.
Một ám vệ trẻ tuổi có dung mạo tuấn dật trong số đó bước lên, hắn đi đến bên cạnh Tô Diễm, hơi cúi người xuống đưa tay bắt mạch cho cô, lại bóp bóp xương cốt toàn thân Tô Diễm.
Sau đó sắc mặt liền thay đổi, ngẩng đầu lên nói với nam tử áo choàng tím ở bên cạnh: “Kỳ kinh bát mạch của nàng ấy đều đã bị hủy rồi, chỉ còn lại hơi thở tàn, có điều... qua tối nay người còn không giúp nàng ấy thì nàng ấy không thể sống đến bình minh ngày mai đâu.”
Dưới ánh trăng, trong đôi mắt màu bạc của nam tử đang chấp tay lóe lên một tia sáng khác thường, nhưng mà không ra lệnh, dường như là đang tính toán, lại như suy nghĩ.
Thẳng cho đến khi Tô Diễm đang hôn mê đột nhiên lại nói mớ một câu.
“Kì Lăng đừng sợ... ta sẽ không để người khác làm ngươi tổn thương đâu..."
Lúc này, thân thể nam tử không khỏi run lên.
Hắn nhắm mắt lại, cuối cùng vẫn là ra dấu với thủ vệ ở bên cạnh.
“Mang đi đi.”
Ám vệ vui mừng, lúc này liền đáp lời.
Mà lúc ám vệ dự định ôm lấy Tô Diễm, nam tử áo choàng tím đột nhiên nhíu mày, nhanh hơn hắn một bước mà ôm ngang Tô Diễm lên, sau đó không nói câu nào quay người nhanh chóng đi khỏi.
Cuối cùng chỉ còn lại có mấy người ám vệ đứng đấy mắt lớn trừng mắt nhỏ.
“Hắc, có phát hiện không, bây giờ chủ tử của chúng ta càng khẩu thị tâm phi rồi đó.”
“Xuỵt, đừng có nói nữa, đuổi theo đi.”
Buổi tối lại yên tĩnh.
Sau khi tất cả mọi người đi khỏi, có một chiếc xe ngựa chậm rãi chạy tới, dường như là tới rất đúng lúc.
“Tam hoàng tử, người nhìn đi, hình như là ở bên kia có một người đang nằm.”
Tiêu Vân Hạo nghe vậy, lúc này mới xốc rèm che lên, quả thật nhìn thấy ở dưới cây cách đó không xa có một người đang nằm.
“Đi qua xem thử đi.”
“Vâng.” Phu xe dừng xe ngựa, lúc này mới nhảy xuống.
Sau đó quay trở về, sắc mặt trắng bệch mà nói với Tiêu Vân Hạo.
“Tam hoàng tử... người đó... người đó hình như là một người chết.”
Tiêu Vân Hạo nghe vậy, mắt lóe lên, bàn tay đang rũ xuống nhẹ nhàng run rẩy, ngay cả hắn cũng không nhận ra.
“Là ai, là... thất hoàng tử phi ư?”
Phu xe lại lắc đầu: “Không phải, mặc dù nô tài chưa nhìn kỹ thất hoàng tử phi, nhưng mà cũng biết gương mặt của nàng ta... khụ khụ, nói tóm lại người chết tuy là nữ, nhưng mà không phải là thất hoàng tử phi.”
Nghe thấy câu nói này của phu xe, Tiêu Vân Hạo vô thức thở phào một hơi.
Hắn tưởng là nữ nhân này thật sự sẽ... không nghĩ tới lần này mình thành công rồi, quả nhiên là cô có điểm khác biệt của mình, có thể giữ lại một cái mạng ở trong tay Từ thừa tướng, chắc chắn sau này sẽ phi phàm.
“Nếu đã như vậy, thế thì đưa thi thể về phủ Kinh Triệu đi.”
Phu xe nghe vậy, không khỏi cảm thán một câu.
“Vẫn là tam hoàng tử của chúng ta có lòng tốt, trên đường gặp phải một người xa lạ, cho dù có chết thì cũng phải giúp một lần cuối cùng.”
Tiêu Vân Hạo nghe thấy lời nói của phu xe, chỉ cười cười rồi chậm rãi nói: “Trong ngoài kinh thành, dưới chân thiên tử, mạng của ai cũng đều là mạng, ngươi mang thi thể ra phía sau xe ngựa đi.”
“Vâng, nô tài đi làm ngay.”
Trong nháy mắt phu xe quay người lại, không chú ý tới lúc rèm xe kéo xuống, trong đôi mắt của nam tử lại thoáng qua một tia u quang...