"Ồ, thất hoàng tử phi, ngài ở đây à."
Nghe thấy giọng nói quen thuộc được truyền đến từ phía sau, Tô Diễm lập tức xoay người lại nhìn.
"Thì ra là Tử Đằng tỷ tỷ."
Tử Đằng là tâm phúc của Uyển phi, cũng là thị nữ Uyển phi dẫn theo từ Bắc Cương, nhìn thấy nàng ta, trong lòng Tô Diễm khẽ thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Tử Đằng cười cười, trên mặt đều là thiện ý.
"Thất hoàng tử phi đừng gọi nô tỳ là tỷ tỷ nữa, cứ gọi nô tỳ là Tử Đằng giống Uyển phi nương nương là được rồi."
"Đúng rồi, thất hoàng tử phi mới vừa rồi làm sao vậy?"
Tô Diễm tỏ ra bình thường, cười nói với Tử Đằng: “Không có gì, chỉ là vừa mới lén đi ra khỏi thiên lao, hơi chột dạ chút, ngươi cũng biết, trộm lẻn vào thiên lao, nếu bị phát hiện chính là trọng tội."
"Đúng vậy, cho nên nương nương của chúng ta thấy thất hoàng tử phi ngài vẫn chưa trở về, liền kêu nô tỳ lại đây nhìn thử." Tử Đằng quan tâm nói.
"Vậy sao? Nếu đã như vậy, vậy thì đến Thanh Y Điện đi, vừa lúc ta cũng có lời muốn nói với Uyển phi."
"Vâng, thất hoàng tử phi, mời đi bên này."
Vốn hôm nay nàng đã làm cho Từ hoàng hậu mất đi một viên Đại tướng, lại đè ép dáng vẻ kiêu ngạo bệ vệ của Từ hoàng hậu. Tô Diễm vốn nên vui mừng, nhưng lại biết được tin vùa rồi.
Cho nên, bước chân bây giờ của cô cũng có chút nặng nề.
Hoàng gia này, thật đúng không phải là chỗ người ở, việc này chưa xong việc khác đã đến.
"Thất hoàng tử phi, ngươi đã về rồi!"
Nhìn thấy Tô Diễm đến, Uyển phi tự mình đi ra đón.
Nhưng lúc nhìn thấy sắc mặt Tô Diễm giờ phút này có chút kỳ quái, nụ cười trên mặt Uyển phi cũng vơi mất, bà ra hiệu cho Tử Đằng, Tử Đằng lúc này liền hiểu được, ra lệnh cho các cung nhân lui ra.
Uyển phi lúc này mới kéo tay Tô Diễm dẫn nàng vào nội điện.
"Thất hoàng tử phi, ngươi vừa nãy đã đến thiên lao, ở đó... Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì."
"Không ngoài dự đoán của chúng ta, Mai cô cô thay Từ hoàng hậu nhận hết tất cả tội danh."
Nghe thấy Tô Diễm nói vậy, Uyển phi lạnh lùng cười, không đợi bà ta mở miệng, Tô Diễm lại nói.
"Sau đó, bệ hạ ra lệch cho Từ hoàng hậu tự mình chặt đầu của Mai cô cô."
Ý cười trên mặt Uyển phi tức thì cứng đờ, nhất thời liền ngây dại. Tiên Hiệp Hay
"Cái gì... Bệ hạ hắn... Hắn vậy mà tàn nhẫn như vậy?"
Tô Diễm ngước nhìn chằm chằm Uyển phi, gằn từng chữ.
"Nương nương, gần vua như gần cọp, điểm này ngài hẳn là hiểu được, tháng ngày ở trong cung sau này còn dài, cần làm cái gì, lại cần làm thế nào, không cần ta nói, chính ngài hẳn là đều rõ."
Trải qua chuyện lần này, giữa Tô Diễm và Uyển phi, dường như bất giác đã dính chặt vào nhau, không chỉ bây giờ, còn có sau này, thời gian rất dài, các nàng đoán chừng đều cùng một phe.
Ít nhất, trước khi Từ hoàng hậu hoàn toàn rớt đài, điểm này, sẽ vĩnh viễn không thay đổi.
Uyển phi hiểu được Tô Diễm đây là đang nhắc nhở mình, cười cười, cười có chút tự giễu.
"Thất hoàng tử phi nói lời này, sao ta có thể không hiểu được chứ, nay từ lúc hòa thân đến Tây Nguyệt này, liền hiểu rất rõ, nhưng cũng may mấy năm qua bệ hạ vẫn luôn ân sủng ta, cho dù không có con, cũng luôn như vậy."
Nói xong, bà lại cúi đầu, nhìn bụng của bà, im lặng thở dài một tiếng.
Tô Diễm cũng nhìn bụng của Uyển phi, giật giật khóe miệng, có chút muốn nói lại thôi.
Mà ngay tại lúc cô muốn nói, Uyển phi lại mở miệng trước cô một bước.
Trong mắt Uyển phi sáng lên, như là nghĩ tới cái gì, bắt lấy tay Tô Diễm.
"Thất hoàng tử phi, ta biết, Từ hoàng hậu không rớt đài, là bởi vì thái tử còn tồn tại, vậy... Chúng ta có thể ra tay với thái tử!"
Tô Diễm cảm thấy hơi kinh ngạc, Uyển phi này thoạt nhìn ôn nhu yếu ớt, lá gan ngược lại thật không nhỏ, ngay cả cô cũng không dám cứng đối cứng với thái tử, nhìn dáng vẻ này của Uyển phi lẽ nào là muốn trực tiếp ra tay với thái tử?
Như là biết suy nghĩ của Tô Diễm, Uyển phi giải thích.
"Không, ý của ta không phải như vậy, chỉ là có một người, có lẽ thất hoàng tử phi sau khi rời cung có thể nghe ngóng thử, tốt nhất là có thể gặp mặt hắn một lần."
Thấy Uyển phi nói chuyện thần bí như thế, Tô Diễm ngược lại cảm thấy rất hào hứng.
"Ai?"