Hoàng Phi Ham Sắc Cả Tài

Chương 46: Chương 46: Rốt cuộc là ai




Nghe thấy giọng nói quen thuộc, hai mắt vốn trống rỗng của Từ hoàng hậu nháy mắt hoàn hồn, sau đó ngẩng đầu nhìn lên!

"Là ngươi, Tô Diễm, ngươi vẫn chưa chết!"

Khi nói chuyện, Từ hoàng hậu còn nhìn lại địa lao bên cạnh, trên giường đá bên trong quả thực có một nữ tù đang nằm, thân hình cũng không khác lắm với Tô Diễm, lúc nãy khi bà tiến vào liền chú ý tới, cho rằng người này chính là Tô Diễm.

Nhưng mà bây giờ...

Đột nhiên như là hiểu được cái gì, Từ hoàng hậu sắc mặt đại biến.

"Chẳng lẽ, đây là bẫy do các ngươi thiết lập!"

Tô Diễm khoanh tay đứng ở một bên, châm chọc cười.

"Mẫu hậu, ngài đang nói gì thế, thần tức nghe không hiểu, chuyện hôm nay không phải đều do một tay phụ hoàng xử lý sao? Chuyện phụ hoàng quyết định, một thất hoàng tử phi nhỏ nhoi như ta sao có thể chi phối chứ."

"Cho nên, sau này mẫu hậu đừng nói những lời như vậy nữa, bằng không còn có thể dẫn họa vào thân nữa."

Nói xong, Tô Diễm nhìn thi thể Mai cô cô, thở dài một hơi.

"Đáng tiếc, Mai cô cô trung thành và tận tâm như thế, hôm nay lại chết ở trong tay mẫu hậu, haiz..."

Từ hoàng hậu gắt gao nhìn chằm chằm cô, sau đó đứng lên, thoạt nhìn vẫn là dáng vẻ hoàng hậu như trước: “Tô Diễm, ngươi cho là bản cung không biết sao? Ngươi và tiện nhân Uyển phi, đã thầm hợp tác với nhau từ lâu."

Tô Diễm không phủ định, cũng không thừa nhận, chỉ nhún vai.

"Mẫu hậu, thần tức xin khuyên ngài một câu, ở đây quan tâm đến những người khác, còn không bằng quan tâm chính mình nhiều hơn."

Chuyện xảy ra hôm nay, Tây Nguyệt hoàng đế nhất định sẽ cố kị Từ hoàng hậu, về phần thái tử, không chừng cũng sẽ chịu ảnh hưởng, việc khẩn cấp hiện nay, chính là giúp thái tử ổn tọa Đông cung, tốt nhất là làm thêm vài chuyện khiến Tây Nguyệt hoàng đế vui vẻ.

Bằng không, đế vương giận dữ, không ai có thể chịu được.

Từ hoàng hậu sắc mặt khẽ biến, không nói gì.

Tô Diễm cũng chỉ nhắc nhở bà, đừng mãi chăm chú theo dõi mình, bây giờ thấy Từ hoàng hậu như là đã tỉnh ngộ, cô vỗ vỗ bụi trên người, cũng không ở lại đây thêm nữa.

"Mẫu hậu, thần tức còn có việc, không thể tiếp chuyện với mẫu hậu nữa, mẫu hậu... bảo trọng thân thể."

Tô Diễm xoay người muốn đi, Từ hoàng hậu đột nhiên cười một cách cổ quái.

"Tô Diễm, ngươi cho là chuyện này từ đầu đến cuối đều do bản cung gây nên sao?"

Bước chân rời đi của Tô Diễm lập tức ngừng lại.

Lại nghe Từ hoàng hậu nói tiếp.

"Còn nhớ yến tiệc đầu xuân ngày đó, có một tiểu thái giám đến chỗ bản cung, thầm nói cho bản cung chuyện ngươi đến chỗ Uyển phi, cũng bởi vì vậy, mới có những chuyện sau này."

Tô Diễm quay đầu nhìn Từ hoàng hậu, trong mắt đều là sự hoài nghi.

"Thật sao?"

Từ hoàng hậu biết nữ nhân này cẩn thận, bà khẽ cười, trong mắt lại chẳng có một chút ý chười: “Tin hay không là ở ngươi."

Tô Diễm thôi không nhìn nữa, lại mở miệng hỏi.

"Thái giám đó là ai."

Giống như sớm đã đoán được Tô Diễm sẽ hỏi như vậy, Từ hoàng hậu nhếch miệng, lạnh lùng nói.

"Nói cho ngươi biết cũng vô dụng, vì tiểu thái giám đó đã chết rồi, ngay cả bản cung cũng không biết hắn chết như thế nào, cho nên... Tô Diễm, ngươi tưởng rằng chuyện hôm nay kết thúc, ngươi và Uyển phi có thể bình yên sao?"

Nói xong, Từ hoàng hậu đột nhiên phá lên cười.

"Ha ha ha ha! Những kẻ hiểm độc, một tên rồi lại một tên, bởi vì đây chính là hoàng gia! Ha ha ha ha ha ha ha!"

Nhìn thấy Từ hoàng hậu điên rồ không bình thường, Tô Diễm quay người bước nhanh rời đi.

Ra khỏi thiên lao, cô nâng khuỷu tay lên tựa vào góc tường, vẻ mặt cũng thay đổi ngày càng kỳ lạ.

Người báo tin cho Từ hoàng hậu đó, rốt cuộc là ai...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.