"Ngươi suy nghĩ thế nào?" Cô độc chứng lại lên tiếng, lần này tiếng nói buông lỏng rất nhiều, khiến người nghe thật nhẹ nhõm.
"Ta. . . . . ." Quỷ hài tử trong bóng tối dùng âm thanh rất quái dị nói ra một chữ "Ta".
Như Thương nghe được, đó là âm thanh tiếng Hán không được tự nhiên của người Tây Dạ.
Chỉ có cô độc chứng là không giống vậy, tuy rằng cũng lớn lên ở Tây Dạ, nhưng giọng nói lại không khác người Trung Nguyên, nói chuyện với nhau dù nghe không thoải mái nhưng cũng không khó chịu.
"Hoặc là đi, hoặc là ở, lựa chọn thật ra rất đơn giản." Cô độc chứng lại đem lập trường nói rõ ——"Nếu đi, chúng ta chính là đồng minh, sẽ không thương hại ngươi."
Như Thương hiểu được, cô độc chứng rất muốn thu nhận quỷ hài tử này để sử dụng.
Mặc dù không rõ hắn làm như vậy là có dụng ý gì, nhưng nàng cũng không tính loại trừ.
Toàn thân trên dưới quỷ hài tử này đều là một bí ẩn, làm người ai mà không có lòng hiếu kỳ, Tần Như Thương cũng không ngoại lệ.
"Thật không thương hại ta?"
Nghe được một câu này, Như Thương và cô độc chứng hai người đồng thời thở phào một hơi .
Vẻ mặt không rõ ràng, tiếng nói cũng không lớn, chỉ đủ cho hai người bọn họ nghe.
Quỷ hài tử rốt cuộc nói ra một câu đầy đủ, tuy chỉ có mấy chữ, nhưng cũng đáng quý.
"Không thương hại." Cô độc chứng khẳng định nói ra không chút nào hà tiện, rồi sau đó chỉ chỉ Như Thương, lại nói: "Cũng không thương tổn đồng bạn của ta!"
"Ta chỉ nhận thức ngươi!" Lời nói nhanh chóng gấp gáp, giống như rất không nguyện ý nhắc đến Tần Như Thương."Máu của ngươi có thể làm ta sợ, thậm chí còn mất mạng, ta chỉ nhận thức ngươi là chủ tử!"
"Ngưng!" Như Thương tức điên, chưa từng thấy qua người cố chấp như vậy, rõ ràng đang yếu thế, lại còn có tâm tình nói đến điều kiện."Ngươi nhận hay không nhận cũng như nhau, dù sao bổn cô nương cũng không có ý định thu tiểu đệ! Sau khi ra tháp, hành trình gian nan nguy hiểm gập ghềnh, nếu ngươi sợ chết, cứ tiếp tục ở lại chỗ này đi!"