Thật đúng là lên núi dễ dàng xuống núi khó khăn, huống chi núi này cũng không có gì, mọi người đều dùng lòng bàn chân chà xát kỹ trên mặt đất mà đi, tay tùy lúc còn phải mắc vào thân cây hai bên mới có thể ổn định thân thể không đến mức bị ngã xuống.
Cứ như vậy không lên tiếng đi thời gian khoảng chừng nửa canh giờ, nhưng đi tới cũng không được bao nhiêu đoạn đường.
Dần dần, Như Thương phát hiện hình như có chút không thích hợp lắm.
Nơi này là rừng núi, bây giờ lại là thời tiết giữa hè, cho dù vận may bọn họ tốt không gặp phải mãnh thú, nhưng mà chim hay côn trùng là cần phải có.
Tuy rằng bốn phía lúc này một mảnh tối đen như mực, nhưng lỗ tai của nàng cũng không nhàn rỗi, liên tục cố gắng muốn nghe được một số loại thanh âm của cầm thú, nhưng mà vẫn luôn không có thu hoạch.
Thời điểm này cùng với khi lên núi không giống nhau, lúc lên núi tuy là cô độc chứng và Quỷ Đồng hai người có mang theo nhiều "Hương chống muỗi", nhưng xa xa vẫn có thể nghe được chim hót, còn có một ít tiểu phi trùng (sâu bọ có cánh), sẽ ở ngoài khoảng cách nhất định vòng qua vòng lại.
Vậy tại sao khi xuống núi những thứ này đều không có?
Trong rừng cây này, ngoại trừ âm thanh ba người bọn họ phát ra, mọi thứ dường như đều bất động dừng lại, yên tĩnh đến mức giống như tòa Tháp Trấn Yêu trong Vương Cung Tây Dạ, cái gì cũng không nghe được.
Nàng đem nghi ngờ của bản thân nói cho hai người bọn họ nghe, Quỷ Đồng cũng rất tán thánh.
Nhưng cô độc chứng đi ở phía trước vẫn không nói câu nào, tốc độ dưới chân lại càng nhanh hơn.
Như Thương nhận thấy khi bước chân hắn vội vã đến một cách cấp tốc, là giống như muốn nhanh chóng thoát khỏi tình trạng nguy cấp hiện tại.
Vì vậy cũng không có hỏi vấn đề phía trước, ra dấu cho Quỷ Đồng đừng lên tiếng, mọi người nghiêm túc rời đi, xuống núi nhanh một chút mới tốt.
Mọi người lại một lần nữa tiến vào giai đoạn gần như không lên tiếng mà đi, cô độc chứng đi càng lúc càng nhanh, thậm chí có rất nhiều chỗ phải trực tiếp trượt xuống.
Như Thương cố gắng phối hợp tốc độ đi về phía trước của hắn, nhưng dần dần biểu lộ ra có phần mệt mỏi.
Trong lòng nàng rối rắm kinh hoảng, lẽ ra loại đường xuống núi này tuy là dốc đứng, ngay cả bầu trời cũng hoàn toàn tối đen, nhưng đối với nàng mà nói dù sao vẫn là không đến mức mà biến thành ra như vậy.