Như Thương nhìn ra được cô độc chứng không bình thường, vì vậy cũng ngẩng đầu nhìn theo.
Chỉ thấy giữa bầu trời đêm vào lúc này, vầng trăng lưỡi liềm vốn đã từ từ bị che khuất, không biết từ khi nào lại hiện rõ ra.
Hơn nữa càng ngày càng sáng, hoàn toàn không giống như sắp đến tảng sáng, ngược lại còn cảm giác như vừa mới đến nửa đêm.
Tiếp tục nhìn một lát, độ sáng trăng lưỡi liềm bắt đầu yếu dần, nhưng cũng không phải rút đi, mà là bị một tầng mây đen che lấp.
"Trời muốn đổ mưa sao?" Cô độc chứng chuyển tầm nhìn về phía Như Thương, hắn biết, chuyện nước mưa vẫn là hỏi Như Thương mới đúng.
Hiện tượng bầu trời như vậy, quả thật có chút giống sắp đổ mưa, nhưng Tần Như Thương vừa nghe hắn hỏi, không hề suy nghĩ liền lắc đầu, nói:
"Không phải. Ít nhất trong vòng mười ngày nơi này không mưa, ta có thể khẳng định."
Cô độc chứng liền im lặng.
Nếu không mưa, vậy mây che khuất mặt trăng thì phải rất nhanh sẽ tản đi, để bắt đầu nghênh đón ánh mặt trời xuất hiện.
Nhưng ba người đợi nửa canh giờ, chẳng những mây không phân tán ra, mà ngay cả mặt trời cũng không xuất hiện.
Như Thương suy đoán lúc này là khoảng năm giờ sáng, mùa hè thì năm giờ trời đã sáng hẳn, nhưng vì sao ba người bọn họ vẫn còn ở trong đêm tối?
Không có trăng, vùng rừng núi nơi này càng thêm tăm tối.
Giữa màn trời chỉ vài vết sao nhỏ như vậy rất khó chiếu sáng rõ đến mặt đất, bọn họ tối đa cũng có thể duy trì tầm nhìn chừng năm thước, xa nữa ai cũng thấy không rõ lắm.
Mọi người liếc mắt nhìn nhau, sắc mặt cũng có chút nặng nề.
Cô độc chứng than nhẹ một tiếng, bắt đầu khẳng định hướng đường xong xoay người đi, đồng thời nói:
"Nên tới cần phải tới, nếu như đã quyết định muốn đi xuống, thì đừng do dự."
Hắn một mình dẫn đầu đi trước, cẩn thận chà sát mặt đất từ từ đi xuống.
Quỷ Đồng chu đáo ở lại sau cùng, nhường Tần Như Thương đi chính giữa, nhằm để đảm bảo an toàn cho nàng.
Mọi người duy trì khoảng cách ở trong phạm vi có thể nhìn thấy lẫn nhau, cô độc chứng phía trước thỉnh thoảng còn lên tiếng nhắc nhở, phải chú ý mọi thứ dưới chân một chút.