Đêm khuya dần, Thích Mặc Thanh vẫn chưa về phòng. Tiết Tịnh Kỳ đặt đôi đũa trong tay xuống, chẳng thấy muốn ăn nữa nên gọi người vào thu dọn chén đũa. Cô nghiêng người dựa vào tấm đệm nhìn bầu trời đêm mờ mịt, trong đầu đang vô cùng rối bời.
“Nhục Nghê, Vương gia đang ở đâu?” Tiết Tịnh Kỳ suy nghĩ một lát vẫn không yên tâm nên gọi Nhục Nghê vào hỏi thăm tung tích của Thích Mặc Thanh.
“Vương gia ở trong thư phòng.” Nhục Nghê lập tức trả lời, sau suy nghĩ một lát lại nói thêm: “Vương gia vẫn ở trong thư phòng không ra, thậm chí còn không ăn tối.”
Mà Nhục Nghê biết Thích Mặc Thanh vì chuyện của Địch tướng quân mới chiến tranh lạnh, cũng muốn hai người làm hòa với nhau, chỉ có vậy thì cuộc sống của bọn họ mới không quá áp lực, chủ nhân vui vẻ, các nàng mới có thể vui vẻ được.
Không ăn tối cũng không ra ngoài, mỗi lần tức giận thì ngược đãi cơ thể của mình, muốn dùng cách này làm cho cô mềm lòng quả thật rất tầm thường, chỉ là cách này với cô lại có tác dụng.
Cô ra khỏi phòng, đi về phía thư phòng. Bên ngoài trời đã khuya, Nhục Nghê cầm đèn lồng cẩn thận đi theo sau lưng cô, chỉ lo cô không nhìn thấy rõ đường. Chẳng qua đi được nửa đường, Tiết Tịnh Kỳ chợt quay đầu. May mà Nhục Nghê phản ứng nhanh mới không đụng phải.
“Nhục Nghê, ngươi đi lấy hòm thuốc của ta tới đây.” Tiết Tịnh Kỳ hơi vội vàng nói.
Vừa rồi lúc cô ra khỏi cửa đã quên mang theo hòm thuốc. Tay Thích Mặc Thanh bị thương, lúc này chàng chắc chắn sẽ không để cho người khác tới gần, càng khỏi phải nói tới băng bó vết thương của chàng. Chờ Nhục Nghê lấy hòm thuốc tới, nàng mới tiếp tục đi về phía thư phòng.
Trong thư phòng vẫn sáng đèn, ánh nến sáng ngời chiếu vào trên cửa sổ in cái bóng mông lung. Từ bên ngoài nhìn vào gần như có thể thấy được bóng dáng đồ vật bên trong. Tiết Tịnh Kỳ chỉ khẽ đẩy cửa đã rất dễ dàng mở ra được.
Trên cái bàn gỗ ngay phía trước rất bừa bộn. Đủ các tờ giấy bị vò thành từng cục tùy ý ném trên mặt đất. Con ngựa gỗ bằng ngọc trắng thường đặt trên bàn, lúc này bị ném loạn sang một bên. Mà Thích Mặc Thanh lại đang gục đầu xuống bàn ngủ say chẳng khác gì một đứa trẻ, mày kiếm hơi nhíu lại.
Tiết Tịnh Kỳ thấy cảnh này thì hơi đau lòng, chậm rãi đi tới trước mặt Thích Mặc Thanh, cúi đầu nhìn gương mặt đang ngủ của chàng. Ngoại trừ lông mày thoáng nhíu lại, nhìn qua thì chàng giống như là một anh chàng đẹp trai hoàn toàn vô hại. Cô giơ tay vuốt chân mày của chàng, sau đó nắm tay chàng. Vết máu phía trên đã đông cứng lại.
Cô khẽ thở dài nhỏ tới mức gần như không thể nghe được, bàn tay nắm lấy tay chàng hơi run rẩy, sau đó lấy nước thuốc từ trong hòm thuốc ra nhẹ nhàng lau phía trên mu bàn tay của chàng.
Bông tăm chấm nước muối chỉ cần nhẹ nhàng lau lên trên khớp xương ngón tay của chàng là có thể lau đi vết máu khô trên đó. Xương tay của chàng rất rõ ràng, càng làm cho chàng có vẻ gầy yếu hơn. Trên mười khớp xương tay có vết trầy da. Sau khi Tiết Tịnh Kỳ lau xong lại bôi một ít Vân Nam Bạch Dược, cuối cùng dùng băng để băng lại.
Sau khi xử lý xong vết thương trên tay chàng, trong nháy mắt khi ngẩng đầu lên, cô chỉ thấy đôi mắt hẹp dài lại lạnh lùng của Thích Mặc Thanh đang nhìn chằm chằm vào cô. Còn không chờ tới lúc cô mở miệng, chàng đã chợt ôm cô vào trong lòng.
Cái ôm này tới đột ngột, Tiết Tịnh Kỳ lặng lẽ tiếp nhận, hai tay chậm rãi đặt lên trên thắt lưng của chàng, bị chàng ôm tới gần như không thở nổi.
“Hóa ra chàng vẫn chưa ngủ!” Tiết Tịnh Kỳ bực bội nói những lời này qua kẽ răng.
Thích Mặc Thanh ôm cô không chịu buông tay, cằm tỳ lên trên vai cô, giọng trầm lắng nói: “Từ lúc nàng bước vào thì ta đã tỉnh rồi, chẳng qua ta không muốn mở mắt mà thôi.”
Chàng vẫn nhắm chặt hai mắt, luôn im lặng cảm nhận sự ấm áp mà cô mang đến. Bắt đầu từ lúc đó, chàng đã có thể cảm nhận được trong lòng, trong mắt cô đều là mình.
Tiết Tịnh Kỳ đẩy hai tay của chàng ra, đôi mắt sáng ngời lại trong suốt nhìn chàng với vẻ mong chờ. Cô đột nhiên nhớ tới câu nói kia của Lãnh Tước, nếu thật sự có tác dụng, nói không chừng bọn họ không nhất thiết phải cãi nhau vì chuyện người trà trộn vào trong Quyên Quan.
“Mặc Thanh, thật ra ta không có ý gì khác, ta chỉ hy vọng có thể giúp được chàng. Ta sẽ không để cho chàng phải lo lắng đâu.” Tiết Tịnh Kỳ nói với giọng cầu xin.
Khi Thích Mặc Thanh biết được cô qua vì chuyện này thì có phần hết cách, khẽ xoa tóc cô nói với vẻ cưng chiều: “Tịnh Kỳ, nàng muốn làm gì thì làm, ta sẽ không can thiệp vào sự tự do của nàng nữa.”
Tiết Tịnh Kỳ sửng sốt, trên mặt chậm rãi hiện ra vẻ vui mừng. Cô không ngờ Thích Mặc Thanh sẽ đồng ý nhanh như vậy, cô còn tưởng phải dây dưa mất một lúc đấy!
Thích Mặc Thanh nhìn vẻ mặt vừa mừng vừa sợ cô thì cảm thấy quyết định này của mình đúng. Chỉ cần cô vui vẻ thì làm gì cũng không sao.
“Nhưng hành động thế nào lại phải nghe ta, chỉ cần vừa gặp phải nguy hiểm lập tức dừng lại, biết không?” Ánh mắt Thích Mặc Thanh sáng ngời nhìn Tiết Tịnh Kỳ, nghiêm túc nhấn mạnh từng chữ.
Ranh giới cuối cùng của chàng chính là ở đây. Vốn không thể để cho cô đi làm chuyện nguy hiểm. Bây giờ chàng đồng ý chỉ muốn làm cho cô vui vẻ thôi. Chàng biết những người này đều có thủ đoạn độc ác, nếu để cho bọn chúng biết cô là nội ứng của chàng... Chàng thậm chí không dám nghĩ tới kết quả đó nữa.
Tiết Tịnh Kỳ ra sức gật đầu. Chỉ cần chàng đồng ý là được rồi, chỉ cần trái tim bọn họ vẫn ở cùng một chỗ.
Ba ngày sau cô phải đi gặp Lý Thiện, chỉ cần lấy được lòng tin của Lý Thiện thì rất có thể sẽ gặp được Địch tướng quân. Nhưng cô vẫn chưa biết Lý Thiện thích cái gì. Cô hỏi Lãnh Tước về lai lịch của Nam Cẩn Tùng Bách Ngọc, đồng thời nói với hắn biết mình cần một đôi khác. Lãnh Tước thật khó xử lắc đầu.
“Nam Cẩn Tùng Bách Ngọc là thứ tìm được sau khi tịch biên tài sản trong phủ một quan viên nhất phẩm, ta cũng không biết có đôi nào khác hay không, cũng không ai tìm được. Chẳng qua Tiết đại nhân thích đồ ngọc, chúng ta có thể đưa đồ ngọc tốt hơn cho hắn ta.” Lãnh Tước thật khó xử đạo.
Ngọc này là miếng ngọc tốt, chẳng qua nguồn gốc không được tốt lắm. Lần này tặng cho Tiết đại nhân cũng là vì hắn yêu thích đồ ngọc, nếu có người nhận ra miếng ngọc này thì xong rồi.
Tiết Tịnh Kỳ bóp cằm suy nghĩ một lát. Cô đã nói ra rồi, nếu không có Nam Cẩn Tùng Bách Ngọc khác, không biết Tiết đại nhân kia có thể nói cô nói không giữ lời không? Bất kể thế nào cũng nhất định phải làm ra một miếng ngọc khác cho ông ta.
“Lãnh Tước, có thể làm ra đồ trong vòng ba ngày không?” Tiết Tịnh Kỳ hỏi. Đây chính là cách tốt nhất.
Đồ giả à? Lãnh Tước không phải chưa từng nghĩ tới. Chỉ là Tiết đại nhân nghiên cứu đồ ngọc lâu như vậy, làm sao có thể không nhìn ra cái nào là ngọc thật, cái nào là ngọc giả.
“Vương phi, trong vòng ba ngày thì có thể tạo ra được đồ giả. Nhưng Tiết đại nhân cũng không phải là kẻ ngốc, làm sao có thể không biết đồ chúng ta đưa là giả chứ?” Lãnh Tước nói ra nghi ngờ trong lòng mình.
Điều hắn lo lắng không phải không có lý, chẳng qua không có cách nào tốt hơn. Tiết Tịnh Kỳ cẩn thận suy đoán tâm lý của Tiết đại nhân, biết chỉ cần đúng sở thích của ông ta thì ngọc giả cũng có thể biến thành ngọc thật.
Lãnh Tước nhìn Thích Mặc Thanh, ánh mắt chàng lạnh lùng nghiêm túc không có bất kỳ dao động nào. Cách này rất nguy hiểm nhưng cũng chỉ có thể dùng cách này.
“Lãnh Tước, ngươi đi chế tạo ngọc, lại nghe ngóng xem Lý Thiện thích cái gì, cho dù là bạc thật, nhưng nếu có thể tìm hiểu đúng sở thích của ông ta thì tỷ lệ thành công sẽ lớn hơn một chút.” Thích Mặc Thanh dặn dò.
Được Thích Mặc Thanh tán thành, Lãnh Tước lập tức đi hành động.
Khi đi tới Tiết phủ, Lãnh Tước có cầm theo một ít thanh bắn pháo hoa đưa cho Tiết Tịnh Kỳ, nhưng suy nghĩ đến lúc gặp được Lý Thiện sẽ khó tránh khỏi bị lục soát trên người, cho nên loại mấy thứ này ra
Nhưng Tiết Tịnh Kỳ nghĩ ra một cách, thu nhỏ thể tích của thanh bắn pháo hoa lại, ngoài mặt phủ bạc, chế tạo hình dạng giống như cây trâm, cắm ở trên đầu. Cứ như vậy, cho dù có kiểm tra cũng không kiểm tra ra được gì.
Một khi gặp phải nguy hiểm, cô sẽ đốt thanh bắn pháo hoa, Thích Mặc Thanh luôn đi theo sẽ có thể biết cô xảy ra chuyện, bất chấp tất cả xông vào cứu người.
Tiết Tịnh Kỳ sờ cái trâm ngọc trên tóc, cô chắc chắn sẽ không dùng đến vật này.
Ba ngày trôi qua rất nhanh, để tránh bị người ta nghi ngờ, cô đã chuyển vào ở trong khách sạn bên ngoài trước khi sự việc xảy ra một ngày. Mãi đến sáng sớm ngày thứ ba, cô nhận được thư do Tiết đại nhân phái người đưa tới. Nội dung bên trong rất đơn giản, chỉ nói rõ thời gian và địa điểm, không có gì khác.
Cô thấy thời gian này vào khoảng chập tối mà địa điểm gặp mặt là ở trong rừng cây nhỏ phía đông bên ngoài thành.
Bất kể bọn họ muốn làm gì, Tiết Tịnh Kỳ nhất định sẽ tới chỗ hẹn đúng giờ.
Tiết Tịnh Kỳ mặc trang phục giả làm đàn ông, trên đầu chỉ cắm duy nhất một cái trâm ngọc, cô và Nhục Nghê đi vào ngoài thành.
Ánh mặt trời dần ảm đạm, chỉ có phía tây còn sót lại chút ánh sáng màu đỏ giăng kín bầu trời, có vẻ vô cùng đẹp mắt.
Tiết Tịnh Kỳ ra khỏi thành và đi về phía rừng cây nhỏ bên phía đông, càng chạy lại càng thấy yên tĩnh, trong rừng cây ngoại trừ vài tiếng chim hót thì chẳng có gì nữa.
Dọc đường đi, cứ đi được vài bước thì chỗ vạt áo sẽ bất giác rơi ra một ít bột nhìn không có gì đáng chú ý. Đây là cô để lại tín hiệu cho Thích Mặc Thanh, chỉ cần nhìn cái này là có thể biết phương hướng của cô.
Cô chậm rãi đi tới giữa rừng cây nhỏ, bầu trời dần dần trở nên mông lung, chút ráng mây màu đỏ phía xa cuối cùng cũng dần dần biến mất. Trong rừng cây yên tĩnh, không khí hơi không bình thường.
Nhục Nghê ghé sát bên tai cô nói: “Vương phi cẩn thận một chút, rừng cây này hơi không bình thường.”
Những cây lớn trước mắt che khuất tầm mắt của hai người, cành lá màu xanh hỗn loạn làm cây lớn có vẻ vô cùng lộn xộn, có mấy nhánh cây rũ xuống, nhìn qua như nhe nanh múa vuốt, như cái miệng bằng chậu máu đang há to muốn cắn nuốt người vậy.
Trong lòng của hai người hơi lo lắng, đột nhiên chợt nhận ra, tại sao ông ta phải bảo bọn họ đi một mình tới rừng cây nhỏ ở ngoài thành? Nơi này chẳng những không phải là một nơi tốt để nói chuyện, hơn nữa ánh sáng ảm đạm. Trong này chắc chắn có âm mưu gì đó.
Lúc này phía sau vọng đến mấy tiếng bước chân vững vàng, đạp lên cành cây mà đi nghe vô cùng rõ ràng. Nhục Nghê cố gắng nâng cao tinh thần lên, chuẩn bị ứng phó với nguy hiểm có thể xuất hiện bất cứ lúc nào.
Đột nhiên có một tiếng cười chất phác truyền đến: “Tiêu công tử tới sớm thật đấy, có mang đồ tới không?”
Tiết Tịnh Kỳ nghe rất rõ, giọng này là của Tiết đại nhân. Cô theo giọng nói nhìn lại, thấy cách đó không xa dần dần xuất hiện mấy người mặc trang phục bình thường màu đen. Người đàn ông hơi già nua kia chính là Tiết đại nhân, mà đi theo phía sau, cách ông ta một đoạn là một người đàn ông hơn ba mươi tuổi.
Tiết Tịnh Kỳ ổn định tâm trạng, cố gắng làm cho giọng mình bình tĩnh: “Từ trước đến nay tại hạ luôn giữ đúng giao hẹn. Ta đã mang đến đồ mà Tiết đại nhân ngài cần. Xin hỏi, ta có thể gặp được Lý Thiện Lý đại nhân không?”
Lời này vừa nói ra, này Tiết đại nhân lại cười to một tiếng, âm thanh này có phần chói tai. Những tiếng bước chân kia đã tới gần hơn, chỉ trong giây lát, bóng dáng kia đã đi tới trước mặt hai người.
Lần trước Tiết đại nhân che tấm lụa mỏng nên không thấy rõ mặt, lúc này vừa nhìn mới phát hiện ra ông ta đã gần sáu mươi tuổi. Mà đi theo phía sau ông ta là một người trẻ tuổi với khí thế hùng hậu lại lạnh lùng nghiêm nghị. Chắc người đàn ông trẻ tuổi này chính là Lý Thiện.
Địch tướng quân này thật biết cách chọn người. Nhìn qua đôi mắt của Lý Thiện này che giấu sự toan tính và hung ác, nhất định là một người đàn ông có thủ đoạn độc ác.
“Tiêu công tử, người này chính là Lý Thiện Lý đại nhân, công tử có lời gì cứ nói với Lý đại nhân đi, nhưng hãy giao một cái Nam Cẩn Tùng Bách Ngọc khác cho ta trước đã.” Tiết đại nhân nhịn được nữa.