Hoàng Phi Nhất Tiếu Khuynh Thành

Chương 115: Chương 115: Tráo giả thành thật




Xem ra là một người biết hàng, đồ trang sức bằng ngọc này là Lãnh Tước đưa cho cô, thế tức là Lãnh Tước biết chắc vị Tiết Đại nhân này thích ngọc tốt. Ngọc này có cặp hay không thì cô không rõ nhưng nếu ngọc tốt làm cho ông ta yêu thích, vậy sao không nhân cơ hội này để tìm hiểu nguồn gốc, làm cho Tiết Đại nhân tiến cử cô gặp mặt Lý Thiện chứ?

Tiết Tịnh Kỳ gấp quạt xếp trong tay lại, mạnh dạn đi tới bên cạnh Tiết Đại nhân, người mập bên cạnh ông ta như muốn ngăn lại nhưng bị ông ta ngăn cản.

“Tiết Đại nhân, miếng ngọc Nam Cảnh Tùng Bách là báu vật gia truyền của tại hạ, nếu tặng cho Tiết Đại nhân cũng không phải không thể, chỉ là tại hạ nghe đồn rằng ba ngày sau sẽ sắp xếp một người trong chúng tôi gặp Lý Thiện đại nhân. Vậy thì ba ngày sau tại hạ mới dâng bảo bối tặng cho Tiết Đại nhân được không?” Giọng nói trầm thấp của Tiết Tịnh Kỳ xuyên qua mành vải truyền vào tai Tiết Đại nhân.

Ông ta hơi do dự, kéo rèm ra rồi quan sát Tiết Tịnh Kỳ từ trên xuống dưới, rồi lại nhìn người mập bên cạnh, không biết đã dùng ánh mắt gì, sờ râu suy nghĩ cặn kẽ một hồi mới vỗ đùi.

“Được.”

Đi qua ải Tiết Đại nhân này rồi, sau đó sẽ gặp được Lý Thiện rồi. Lý Thiện là nhân vật quan trọng có liên quan với Địch Tướng quân, nếu có thể đạt được sự khen ngợi của Lý Thiện, vậy việc gặp Địch Tướng quân cũng sẽ không quá khó khăn.

Theo quản gia đi ra khỏi Tiết Phủ, Nhục Nghê lo lắng đứng chờ ở tiền viện, vừa thấy Tiết Tịnh Kỳ từ trong đi ra thì thở phào nhẹ nhõm, vội vã nghênh đón. Đang muốn nói chuyện thì Tiết Tịnh Kỳ nháy mắt với nàng ta, ra hiệu không cần nói, đợi ra khỏi Tiết Phủ rồi hai người mới nói mấy câu đơn giản.

Bên trong căn phòng tràn ngập mùi hương, Tiết Đại nhân vuốt ve ngọc Nam Cảnh Tùng Bách mà Tiết Tịnh Kỳ vừa dâng tặng, tinh tế thưởng thức đường nét và tay nghề trên đó, mỗi một nơi đều điêu khắc tinh tế mài giũa tỉ mỉ, đường nét nhẵn nhụi thoạt trông nhẵn bóng rất đẹp đẽ.

Ngoài cửa có tiếng bước chân vang lên, Lý Thiện nhìn Tiết Đại nhân đang trong cơn mê, giễu cợt nói: “Lúc này Tiết Đại nhân lại lấy được bảo bối tốt nào rồi?”

Tiết Đại nhân ngẩng đầu khỏi đồ trang sức bằng ngọc, vội vàng kéo rèm đi giày rồi xuống khỏi sạp, ngồi chung với Lý Thiện trên chiếc sạp mềm ở bên cạnh, đưa ngọc bội cho ông ta: “Lý đại nhân, ngài nhìn xem, đây là miếng ngọc tốt trăm năm hiếm gặp đó! Lúc nãy người nọ nói có một cặp, nhưng ta lại thấy ngọc này không thể nào có cả cặp được, thế nên ta sắp xếp cho nàng ta lần sau tới địa điểm bí mật gặp ngài rồi mang cái khác theo.”

Lý Thiện nhận lấy miếng ngọc trong tay ông ta, đặt trước mắt xem kĩ, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve từng đường nét bên trên, lúc nhìn thấy một tì vết cực nhỏ ở phần đáy bỗng ném ngọc đi, miếng ngọc đó thoáng chốc bể thành hai.

Nhìn miếng ngọc tốt vừa tới tay cứ vậy mà bị Lý Thiện ném đi, Tiết Đại nhân giận mà không dám nói gì, nhưng sắc mặt lại vô cùng méo mó, rồi nghe Lý Thiện to tiếng nói: “Tiết Đại nhân, rõ ràng đây là một miếng ngọc giả, sao ông lại xem nó như bảo bối rồi? Năng lực thưởng ngọc nhiều năm của ông đều đi đâu cả vậy?”

Sắc mặt Tiết Đại nhân thay đổi, không dám tin nhìn những mảnh ngọc vỡ trên mặt đất, ông ta giám định đồ cổ cũng đâu phải mới một hai ngày, là thật hay giả sao ông ta lại không phân rõ chứ? Rốt cuộc cái tên Lý Thiện này xảy ra chuyện gì vậy? Đang êm đẹp sao phải nói miếng ngọc này là giả?

Có điều ông ta cũng không tranh cãi với Lý Thiện, nếu ông ta nói miếng ngọc này là giả, dù sao cũng ném vỡ rồi, cũng không thể xoay chuyển trời đất nữa, để xem tiếp theo ông ta muốn chơi trò gì.

“Lý đại nhân, vậy ngài nói nên làm sao đây?”

“Ngày mai ngươi dẫn người nọ đến gặp ta, ta muốn đích thân nói chuyện với hắn.” Lông mày Lý Thiện giật giật, nghiêm trang nói.

Gọi người vào quét dọn mặt đất sạch sẽ, ông ta cầm mảnh vụn của miếng ngọc Nam Cảnh Tùng Bách đó rồi rời khỏi Tiết Phủ.

Xuyên qua con phố chật ních người, Tiết Tịnh Kỳ và Nhục Nghê đi vào nơi gặp gỡ với Lãnh Tước, là một ngõ hẻm bỏ hoang chất đống vố số đồ gỗ linh tinh, sẽ không có ai đi vào con hẻm này, thế nên nơi này rất an toàn. Nhưng sau khi hai người đi vào, lại không nhìn thấy bóng dáng Lãnh Tước đâu.

“Chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì rồi?” Nhục Nghê nhỏ giọng lẩm bẩm, xoay người nhìn quanh rồi nói: “Vương phi, hay là chúng ta đi về thôi.”

Bầu không khí nơi này quá kì lạ, Lãnh Tước không thể nào bỏ hai người họ lại mà rời đi một mình. Còn nếu có chuyện gấp hay chuyện quan trọng cần đi trước, thì cũng sẽ để lại kí hiệu, trực giác của Nhục Nghê mách bảo không nên ở nơi này lâu.

Tiết Tịnh Kỳ gật đầu, hai người đang định ra khỏi ngõ hẻm này, nhưng lúc sắp ra khỏi rồi thì có người vỗ lên vai cô, cô trở tay lấy cùi chỏ đánh vào bụng của người sau lưng, nhưng hình như người nọ biết cô định làm gì, người nọ nhanh chóng tránh thoát được cùi chỏ của cô, mà còn ôm lấy eo cô.

Bàn tay quen thuộc ôm lấy eo cô, Tiết Tịnh Kỳ lập tức biết người phía sau là ai, đang định vui vẻ ôm lấy chàng nhưng chàng lại làm động tác “xuỵt“.

“Nàng đi ra ngoài trước, ta đi theo sau lưng nàng, nhớ về phủ bằng cửa sau.” Thích Mặc Thanh nhỏ giọng nói bên tai cô.

Để che giấu tai mắt của người khác nên phải làm thế này, Tiết Tịnh Kỳ gật đầy, hai người cùng Nhục Nghê đi ra khỏi ngõ hẻm nhỏ.

Không ngờ Thích Mặc Thanh lại phát hiện ra chuyện cô đi tới Tiết Phủ nhanh như thế, vốn định lừa chàng mấy ngày, đợi đến lúc mình gặp được Địch Tướng quân rồi mới nói cho chàng, bây giờ xem ra không cần thiết nữa rồi. Không biết làm sao mà chàng phát hiện ra mình, chả lẽ là Lãnh Tước nói ra?

Không đúng, trước khi cô hành động đã cố ý dặn Lãnh Tước đừng nói chuyện này cho Thích Mặc Thanh, cô chỉ quên mất chuyện người nhạy bén như Thích Mặc Thanh sao lại không biết cô muốn làm gì.

Một trước một sau đi vào Minh Vương Phủ, thoát khỏi cảm giác đè nèn ở Tiết Phủ, cuối cùng thì Tiết Tịnh Kỳ cũng cảm giác được sự tự do và vui vẻ.

Nhưng cô còn chưa kịp vui đủ, cái người lạnh như băng ở sau lưng đã dán sát, bàn tay chặt chẽ ôm eo cô, đưa cô vào phòng.

“Không phải ta đã nói không cho phép nàng đi rồi sao? Sao lại để Lãnh Tước đưa nàng đi?” Thích Mặc Thanh lạnh lùng nói ra những chữ này từ kẽ răng, chất vấn nhìn Tiết Tịnh Kỳ chằm chằm.

Tiết Tịnh Kỳ có thể cảm nhận được sự tức giận mà chàng đang kìm nén trong lòng, nhưng cô làm chuyện này là vì muốn giúp chàng, có lẽ chàng cảm thấy lực lượng của mình đủ mạnh rồi, có thể một mình gánh vác mọi chuyện, nhưng mà cô cũng muốn cố gắng hết mình phần sức lực nhỏ bé này, tuy rằng tác dụng của cô không lớn.

“Ta muốn giúp chàng, ta sẽ bảo vệ bản thân thật tốt, chắc chắn sẽ không khiến bản thân xảy ra chuyện.” Tiết Tịnh Kỳ nhỏ giọng nói.

Lệ khí trên người Thích Mặc Thanh giảm đi, lúc nghe thấy Tiết Tịnh Kỳ nói câu là vì muốn giúp mình, chàng cũng không còn tức giận nữa, lúc này chàng biết lòng nàng hướng về mình.

“Ta không thể để nàng dấn thân vào chốn hiểm nguy được, ta không làm được, thế nên kể từ ngày mai đừng đi nữa được không?” Giọng nói trầm thấp của Mặc Thanh vang lên bên tai cô.

“Ta đã nói với Tiết Đại nhân rằng ba ngày sau sẽ đi gặp mặt Lý Thiện, cơ hội này không dễ có, sao có thể nói không đi là không đi?” Tiết Tịnh Kỳ cất cao giọng, nhíu mày nhìn chàng.

Đây là thành công bước đầu của cô, chỉ khi gặp được Lý Thiện mới biết được cách mà bọn họ nhận hối lộ, mới có thể tìm được bằng chứng phạm tội, dễ dàng kéo Địch Tướng quân xuống ngựa.

Cô không muốn bỏ đi sự nỗ lực của hôm nay, không muốn để Thích Mặc Thanh lại phải sắp xếp thêm một lần nữa, chỉ cần tiếp tục theo phương pháp của cô là có thể thành công.

“Ta sẽ sắp xếp lại, tóm lại nàng không được đi.” Giọng điệu bá đạo của Thích Mặc Thanh không hề chừa chỗ cho việc thương lượng.

Lần đầu tiên Tiết Tịnh Kỳ thấy Thích Mặc Thanh như thế, khi trước chàng săn sóc mình từng li từng tí, đến nay vẫn chưa hề bác bỏ chuyện cô muốn làm, nhưng lần này chàng lại không hề chừa chỗ cho việc thương lượng, mới là chàng thật sự.

Mắt cô không nhìn Thích Mặc Thanh nữa, cúi đầu im lặng, sau lwung có Lãnh Tước giúp cô, cô nhất định có thể gặp được Lý Thiện.

“Trả lời ta.” Thích Mặc Thanh kéo tay Tiết Tịnh Kỳ, để cô đối mặt với mình, ánh mắt lạnh lùng nhìn thẳng vào cô.

Tiết Tịnh Kỳ lắc đầu, chuyện nào cô cũng thỏa hiệp được, nhưng chuyện này thì không.

Thích Mặc Thanh chậm rãi buông tay cô ta, ánh mắt lạnh lẽo nhìn cô, cứ như tất cả lửa giận đều sắp bùng nổ. Chàng thầm giấu kín suy nghĩ của mình, bước chân nặng nề đi đi lại lại trong phòng, chàng xoay người nhìn cái tủ bên cạnh giường, rồi ra tay đấm lên trên.

Tiếng vang nặng nề ập vào tai Tiết Tịnh Kỳ, cửa gỗ của tủ bị đập thành một lỗ to, trái tim cô thắt lại, Thích Mặc Thanh đã rút tay lại, mu bàn tay rách nát chảy đầy máu, nặng nề bước từng bước tới cửa.

Tiết Tịnh Kỳ định gọi chàng lại, nhưng bàn chân như đeo phải chì không tài nào bước nổi, mặc cho bóng dáng sau cùng của chàng biến mất trước mắt cô.

Thích Mặc Thanh lạnh lùng xa cách như thế làm cho trong lòng cô cảm thấy lạnh lẽo, đợi đến lúc tiếng bước chân đó hoàn toàn biến mất, cuối cùng cô cũng đứng không vững, cô trượt xuống đất dọc theo cây cột bên cạnh.

Từ trước đến giờ Tiết Tịnh Kỳ chưa từng bất lực như thế.

Cô hít một hơi thật sâu, đi tới cửa. Nếu Thích Mặc Thanh không cho cô đi làm, vậy cô càng phải làm, cô phải làm cho tốt, muốn cho Thích Mặc Thanh thấy, dù nguy hiểm đi nữa thì cô đều có thể giúp đỡ chàng.

Gọi Lãnh Tước tới gặp mặt tại cửa sau phủ, lúc Tiết Tịnh Kỳ nói chuyện đã đưa ngọc Nam Cảnh Tùng Bách cho Tiết Đại nhân và ba ngày sau đi gặp mặt Lý Thiện, trên mặt Lãnh Tước lộ vẻ khó xử.

“Lãnh Tước, ngươi sẽ không hối hận chứ?” Tiết Tịnh Kỳ nghi ngờ hỏi,

Sắc mặt hắn rất do dự, buổi sáng hắn vừa đưa Tiết Tịnh Kỳ vào Tiết Phủ không lâu, Thích Mặc Thanh đã tới tìm hắn, hỏi rõ kế hoạch của bọn họ. Tuy lúc đó Thích Mặc Thanh không nói gì, nhưng thái độ của chàng rất rõ ràng, đó là không mong Tiết Tịnh Kỳ lại tham gia chuyện này nữa.

Sắc mặt Lãnh Tước không tốt lắm: “Vương phi, nhiệm vụ lần này đúng là rất nguy hiểm, Vương gia lo lắng cũng đúng thôi, nếu người xảy ra chuyện, sợ rằng đời này Vương gia cũng không yên tâm nổi.”

Lại là vì Thích Mặc Thanh không đồng ý, ánh mắt Tiết Tịnh Kỳ kiên định nhìn Lãnh Tước, thề son sắt nói: “Lãnh Tước, kế hoạch của ba ngày sau vẫn tiếp tục tiến hành, ta sẽ nói rõ với Vương gia, những cái khác ngươi không cần lo.”

Đã thế, Lãnh Tước cũng không nói thêm gì nữa, chỉ nhíu mày nhìn bóng lưng của Tiết Tịnh Kỳ từng bước rời đi, đến khi sắp không thấy cô nữa mới nói: “Vương phi, Vương gia là người mềm lòng, người cố gắng nói chuyện với ngài ấy rồi ngài ấy nhất định sẽ đồng ý.”

Tiết Tịnh Kỳ thoáng dừng chân, lúc xoay người lại thì Lãnh Tước đã đóng cửa rời đi.

Cô khẽ nhíu mày, chẳng lẽ lời nhắc nhở này của hắn chính là “công lượng Thích Mặc Thanh”?

Đi dạo trong sân trong phủ, trong đầu liên tục nhớ đến câu nói của Lãnh Tước, khả năng câu Vương gia là người mềm lòng là câu sai, nửa câu sau mới đúng, chỉ cần cô cố gắng nói chuyện với chàng, nhất định sẽ làm cho chàng thay đổi ý định.

Vòng tới vòng lui khắp phủ, đi qua cây cầu nhỏ có dòng nước chảy, đi qua hành lang uốn lượn chín vòng, rồi ngồi một lúc dưới cây liễu bên bờ hồ, cuối cùng vẫn dừng lại trước cửa thư phòng của Thích Mặc Thanh. Đang định đẩy cửa đi vào thì suy nghĩ lại, mình chưa nghĩ xong lời nói thích hợp, rồi lại về phòng.

Trong đầu rối bời, điều rõ nhất vẫn là cái tay bị thương của Thích Mặc Thanh, nếu không chữa trị thì sẽ bị lây lan, cô gãi đầu một cái, cầm hòm thuốc rồi đi ra ngoài, nhưng khi đi tới cửa lại xoay người trở về phòng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.