Hoàng Phu Trùng Trùng

Chương 12: Chương 12




CHƯƠNG 12

.

.

Gương mặt anh tuấn của nhà vua bại lộ trong không khí, khiến những người tại đó như ngừng thở, ước chừng một phút sau, có mấy tiếng hít khí vang lên, các phóng viên kích động lệ nóng lưng tròng bắt đầu quay camera, truyền hình cảnh tượng khiến toàn bộ con dân trên tinh cầu đều phải khiếp sợ.

 

Phóng viên phía đài Thụ Quân khóc lê hoa đái vũ: “Đức vua của chúng ta không phải một ông cụ vừa già vừa xấu mà là một mỹ nam tử vô địch thế giới, lại càng kinh sợ hơn chuyện ngài là một người bất lực… A a a a a, thật ghen tị với hoàng thân Zosya, ngài ấy vậy mà lại chiếm được trái tim bệ hạ…”

 

Phóng viên đài Công Quân mồ hôi đầy mặt: “Nếu bệ hạ chọn tôi làm bạn đời của người, tôi tình nguyện làm người bên dưới, mọi người nhìn xem, bệ hạ của chúng ta cường đại uy vũ, vẻ mặt của bệ hạ chúng ta kiên nghị uy nghiêm, còn có cả ánh mắt của bệ hạ chúng ta như băng sơn xinh đẹp, ta sắp sa vào…”

 

Phóng viên đài Hỗ Công bình tĩnh đẩy kính mắt: “Hỡi các công dân, dung mạo tuyệt mỹ của bệ hạ lưu truyền hậu thế, nhưng liệu có tạo thành thương tổn gì cho cả hệ tinh cầu không nhỉ?”

 

Mấy chục tia chớp vang lên, bấy giờ Trùng Trùng mới phục hồi tinh thần lại, sợ tới mức nhảy dựng lên, cậu đưa tay che mặt nhà vua, đồng thời cũng không quên tháo cái mũ của mình xuống ‘che giấu’ cho ai đó.

 

Cậu biết, những người trông thấy mặt vua, ngoài chết ra, thì phải gả cho anh ta, Trùng Trùng cũng không biết là mình đang sợ cái gì, cậu chỉ theo bản năng che lại, che lại, nhất định phải che lại…

 

Lúc này, mọi người ồ lên, nhủ thầm, thì ra hoàng thân Zosya của chúng ta là một người hay ghen, không muốn để dung nhan của người mình yêu lộ ra trước mặt mọi người…

 

Trùng Trùng bối rối, hô: “Mau lấy mặt nạ của bệ hạ tới, mau lấy mặt nạ của bệ hạ tới!”

 

Bấy giờ, quản gia xà yêu mới kịp lấy lại tinh thần, vội vàng nhặt chiếc mặt nạ lên, đưa tới. Trùng Trùng cũng không nói gì, định đeo mặt nạ lại cho nhà vua.

 

Nhà vua mỉm cười, đẩy chiếc mặt nạ Trùng Trùng đưa tới ra, nói: “Thật ra đây là một ngạc nhiên mà ta và bạn đời của ta muốn tặng mọi người nhân ngày thành hôn!”

 

Cái gì?

 

Mọi người khiếp sợ, nhất là Trùng Trùng…

 

Lúc trước vì nhìn thấy mặt anh ta mà anh ta đã uy hiếp cậu, buộc cậu phải đồng ý, không ngờ, giờ anh ta lại cười nói, bảo là ngạc nhiên dành cho mọi người.

 

Như vậy, có phải là đồng nghĩa với chuyện cậu bị… chơi xỏ?

 

Nghĩ tới đó, Trùng Trùng nổi điên lên, muốn rời khỏi nơi này. Không ngờ nhà vua lại nắm tay cậu, dùng đôi mắt màu tím mị hoặc đó nhìn cậu, trong thoáng chốc, cảm giác nguy hiểm quấn quanh thân Trùng Trùng.

 

“Trước đây bởi vì diện mạo của ta có thể sẽ tạo thành bất tiện cho mọi người, giờ đã kết hôn, ta định công bố nó với hậu thế, như vậy, mọi người sẽ không còn nói hoàng thân Zosya đã lấy phải một lão già xấu xí!”

 

Mọi người đưa mắt nhìn nhau, không ngờ là nhà vua lại vì hoàng thân Zosya, hy sinh như vậy.

 

“Tuy là ta từng nghĩ chỉ muốn để cậu ấy thấy mặt ta thôi, nhưng cũng hết cách rồi, mọi người đều nói ta vừa già vừa xấu, cho nên hôm nay, hoàng thân Zosya cố tình bảo ta lộ diện!” Nhà vua nói xong, vội vàng đi tới, nói khẽ với Trùng Trùng, “Muốn cậu phối hợp một chút, cũng không được sao?”

 

Trùng Trùng sửng sốt, đến giờ cậu mới hiểu là nãy giờ Alphonse đang làm dịu bầu không khí, vì thế mới cười hì hì, nói: “Sao rồi? Mọi người có ngạc nhiên không?”

 

Cả đám lau mồ hôi, đúng là ngạc nhiên thật.

 

Alphonse xoa nhẹ đầu Trùng Trùng, chỉnh lại mái tóc của cậu. Cảnh tượng ấy đúng là đẹp đến không nói thành lời, khiến mọi người cảm thấy nhà vua đúng là yêu hoàng thân Zosya chết đi sống lại.

 

“Zosya nhà chúng tôi có chút tùy hứng, mong là mọi người không chê cười!” Alphonse nói xong, trong tiếng kinh hô của mọi người, bế Trùng Trùng lên xe hoa.

 

Ngồi xuống xe, Alphonse đặt Trùng Trùng xuống, dù sao thì hình tượng cũng rất quan trọng nha.

 

Có rất nhiều người dân tới xem nhà vua và hoàng thân Zosya, con đường ở đế đô đầy người, đương nhiên là cũng có nhiều du khách đến từ các hành tinh khác.

 

Vẫy tay suốt dọc đường, Trùng Trùng cảm thấy tay mình sắp rụng ra rồi, đến cả nụ cười cũng sắp cứng thành đá, hơn nữa cậu còn chưa ăn điểm tâm, bụng đói cồn cào.

 

Cũng may là tiếng reo hò của dân chúng rất lớn, nếu không thì cậu đúng là mất mặt chết đi được.

 

“Lý Trùng Trùng, tốt nhất là cậu ngồi yên đó cho tôi, bằng không, trở về tôi sẽ đánh mông cậu!” Bất chợt, giọng nói của Alphonse rơi vào tai Trùng Trùng, Trùng Trùng cho đó là ảo giác, xoay qua nhìn Alphonse, lại thấy y đang quay qua bên kia phất tay với các công dân, ngoài cười nhưng trong không cười, nói: “Tôi nhất định sẽ đánh cho mông cậu nở hoa!”

 

Nhắc tới đánh mông, Trùng Trùng lại nhớ tới cái đêm đó, nhà vua mà đánh người thì đúng là không hạ thủ lưu tình, mỗi một cái tát đều khiến cậu đau nảy lên, cho nên Trùng Trùng bị dọa sợ, tiếp tục mỉm cười, phất tay…

 

“Alphonse, anh không mang mặt nạ nữa sao?” Trùng Trùng cũng học bộ dáng của Alphonse, vừa cười vừa nói.

 

“Nếu tiếp tục ra vẻ thần bí nữa, người ta sẽ nói mình kiêu căng!” Alphonse đáp.

 

“Vậy anh phải lấy hết tất cả bọn họ về nhà sao?” Trùng Trùng sợ hãi, nói.

 

Alphonse sửng sốt, khóe miệng bỗng câu lên một nụ cười: “Đúng nha, phải tính sao đây? Nhiều người nhìn thấy mặt tôi như vậy, có phải tôi sẽ thu làm hậu cung cửu vạn không?”

 

Trùng Trùng cũng vội vàng gật đầu, phụ họa, “Được đó, được đó, như vậy chúng ta chờ ly hôn đi!”

 

Alphonse đen mặt: “Cậu đừng có mơ!”

 

Trùng Trùng hừ một tiếng, tiếp tục phất tay.

 

“Cậu là nguyên phối, có biết không?” Alphonse đột nhiên nói: “Cũng không phải thấy mặt tôi sẽ phải lấy tôi hay phải chết, chủ yếu là cậu đã phát hiện bí mật của tôi, nên tôi mới để cậu gả vào nhà!”

 

“Bí mật?” Trùng Trùng sửng sốt, bấy giờ cậu mới sực nhớ là Alphonse có một đôi cánh, nhưng trên tinh cầu Lala đúng thật là không có loài điểu yêu, nói cách khác, cánh chính là bí mật của anh ta sao?

 

Alphonse thấy Trùng Trùng đã hiểu, trầm mặc.

 

Khi đó, những ô nhục cùng ngược đãi mà y phải chịu, Trùng Trùng làm sao biết được. Lúc đó y đã tự nhủ với lòng, chỉ cần có thể sống sót là được, y không cầu cẩm y ngọc thực, chỉ cần y có thể sống ấm no là đủ…

 

Hơn nữa, có ai ngờ một kẻ chịu nhục ở xóm nghèo giờ lại thành vương giả… Mà y, cũng đã khiến những kẻ ức hiếp y phải chịu những hình phạt đích đáng.

 

Lúc y mới lên làm vua vì sợ bị người ta nhận ra, cho nên mới dùng khăn che mặt lại. Sau lại, đợi khi y giải quyết hết đám người đó, thì y cũng đã quen giam mình trong góc tối.

 

Người biết được bí mật của y chỉ có Trùng Trùng và Guard. Trong lúc y sa sút tinh thần, Guard đã giúp y, tuy hai người họ đều là những đứa trẻ trong xóm nghèo đó, nhưng do Guard từng bố thí cho y một chút thức ăn, y mới có được thành tựu hôm nay.

 

Thu lại những suy nghĩ bâng quơ của mình, Alphonse không muốn nghĩ tới những chuyện khiến y thị huyết nữa. Nhìn người đang cố mỉm cười bên cạnh, y điều chỉnh lại tâm trạng mình, tiếp tục phất tay.

 

“Không phải cậu là sâu à? Sao lại sợ sâu?” Bất chợt, Alophonse lại hỏi: “Chẳng lẽ là cậu cố tình?”

 

Trùng Trùng run lên, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng: “Ai quy định là sâu thì không thể sợ sâu?”

 

Alphonse nghe vậy, lạnh lùng nói: “Khuya nay cậu sẽ biết tay tôi!”

 

Trùng Trùng cảm thấy mình thật là oan ức, sở dĩ cậu sợ sâu là vì một ngày nọ cậu không cẩn thận nhìn thấy tấm ảnh lúc cậu còn là sâu, cậu cảm thấy nó quá xấu, hơn nữa vì cậu là trùng tộc, cho nên có một số loài sâu không biết tên chạy tới dựa dẫm cậu, nếu dựa dẫm thôi thì cậu không nói, lại còn thường xuyên xuất hiện trên bàn ăn, bồn tắm, trên giường cậu, làm riết cậu mắc luôn chứng sợ sâu.

 

Vất vả lắm mới tới được lễ đường, dưới hàng vạn con mắt và camera soi mói, hai người ‘hạnh phúc’ đi vào lễ đường trang trọng. Những người dân chờ trước cửa lễ đường thấy gương mặt tuấn mỹ của nhà vua, tức thì, trái tim nhảy lên kịch liệt, thiếu dưỡng khí, hôn mê bất tỉnh.

 

Cũng may là hôn lễ của nhà vua được chuẩn bị rất kỹ lưỡng, để phòng ngừa trường hợp giẫm đạp lên nhau, trên mỗi một đoạn đường đều có xe cứu thương chờ ở phía sau, cho nên mấy công dân ngất xỉu đó đều được đưa đi cấp cứu kịp thời.

 

Lễ đường trang trọng, lấy màu vàng và màu trắng làm chủ đạo. Tuy nhiên, cảm giác trang trọng đó khiến mặt các hoàng tộc cứng đờ, cơ hồ bọn họ đều quên mất, đây là hôn lễ, chứ không phải tang lễ nha!

 

Đến khi giai điệu tân hôn quen thuộc vang lên, mọi người mới nở nụ cười, tầm mắt chuyển ra phía cửa, cùng chờ đợi đôi tân giai nhân bước vào.

 

Lúc hai người ‘ân ái’ vừa đặt chân vào, mọi người lập tức kề tai nói nhỏ: “Đó là ai vậy? Đẹp quá nha?”

 

“Khốn kiếp, nắm tay hoàng phu thì nhất định là đức vua rồi, chẳng lẽ đến cả người của vua cũng có kẻ dám động vào sao?”

 

“Wow, cho tới bây giờ tôi cũng không biết là đức vua đẹp tới vậy nha. Nếu sớm biết thế, tôi đã bám theo ngài ấy rồi, hối hận muốn chết đi được! Là tên ngu ngốc nào nói nhà vua là người quái dị, tôi muốn làm thịt hắn ta…”

 

“……”

 

Thật hiếm khi Guard mang theo một cây quạt rất không phù hợp với trang phục của mình, anh ta quạt quạt mấy cái, vuốt vuốt tay, nở nụ cười, “Ai da, cuối cùng Alphonse nhà chúng ta cũng ra quầy rồi!”

 

Đứng giữa lễ đường là một ông cụ mặc áo choàng đen, tay cầm một quyển sách cổ xưa hoa lệ, trên sống mũi đeo một cái mắt kính, ánh mắt của ông ấy khiến lòng Trùng Trùng ấm áp, đó giống như là ánh mắt của ba ba cậu yêu nhất đang nhìn cậu.

 

Hai người đứng trước mặt ông cụ, bấy giờ, ông cụ hiền lành bắt đầu đọc diễn văn, diễn văn tất nhiên là những lời chúc phúc cho hai người rồi.

 

Ông cụ đọc xong, từ ái nói với nhà vua: “Alphonse Acle, ngài có bằng lòng cùng Zosya Natera kết làm bạn đời, cả đời này, bất kể là giàu có, đối mặt với bao nhiêu dục vọng hấp dẫn, chỉ chung thủy với một mình cậu ấy hay không?”

 

Alphonse vuốt cầm, nhìn Trùng Trùng bằng ánh mắt ‘thâm tình’, nói: “Tôi bằng lòng!”

 

“Zosya Natera, cậu có bằng lòng cùng Alphonse Acle kết làm bạn đời, bất kể đối phương có bận rộn cỡ nào, thậm chí lạnh nhạt với cậu, cậu cũng luôn ở cạnh ngài ấy, cho ngài ấy vòng tay dịu dàng không?”

 

Trùng Trùng há miệng thở dốc: “Tôi… Ức…”

 

Mọi người ngây ra, một cảnh tượng duy mỹ, lãng mạn, trong thoáng chốc bị hủy hoại nghiêm trọng. Lúc này, hai gò má Trùng Trùng đỏ bừng, lo lắng nhìn về phía Alphonse.

 

Phải mất cả đời ông cụ mới nhìn thấy được một cảnh thế này, vì thế mỉm cười, hỏi lại: “Cậu có bằng lòng không?”

 

Trùng Trùng chớp đôi mắt to vô tội: “Tôi bằng… Ức…”

 

Ông cụ: “……”

 

Mọi người: “……”

 

Camera: “……”

 

Alphonse lên tiếng: “Cậu ấy nói đồng ý!”

 

Trùng Trùng túm góc áo Alphonse, nấc lên một cái, nói: “Không… Ức…”

 

Mọi người ồ lên, chẳng lẽ hoàng thân Zosya định hủy hôn sao? A a a, mau hủy hôn đi, mau hủy hôn đi, bọn này chờ lâu lắm rồi nha.

 

Mặt Alphonse đen ngòm, đôi ngươi như thủy tinh trừng Trùng Trùng.

 

“Không phải… Tôi bằng… Ức… lòng!” Trùng Trùng hoảng sắp khóc lên, do cả ngày không ăn cơm, cậu đói đến nấc cục luôn, sớm không nấc muộn không nấc, lại nấc ngay lúc này, đúng là…

 

Ông cụ đẩy kính mắt: “Zosya Natera, rốt cuộc thì cậu có đồng ý hay không?”

 

“Ức…” Trùng Trùng hai mắt lưng tròng, nấc mấy cái liên tiếp.

 

Trùng Trùng nhìn Alphonse, chỉ thấy mặt anh ta lạnh như băng, ánh mắt sắc bén, Trùng Trùng cảm thấy cậu sắp bị Alphonse dùng ánh mắt giết chết. Cậu lại nhìn ông cụ, thấy ông ấy vẫn nhìn mình bằng ánh mắt từ ái…

 

Trùng Trùng hít một hơi thật sâu, lại nấc thêm một cái. Đành vậy, cậu kiễng mũi chân, một tay câu lấy cổ Alphonse, hôn lên môi y…

 

Trong khoảnh khắc, cả lễ đường vỗ tay như sấm…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.