CHƯƠNG 13
.
.
Đài Thụ Quân: “A a a, hoàng thân Zosya của chúng ta lại nấc cục ở một nơi thần thánh thế này, hơn nữa, sau khi hôn bệ hạ, nấc cục cũng hết, tôi cũng muốn hôn… Ức…”
Đài Công Quân: “Vào thời khắc quan trọng nhất, hoàng thân Zosya của chúng ta lại nấc cục, trong lúc cấp bách, cậu ấy đã dùng cách thức nguyên thủy nhất để thể hiện tình yêu và lời thề của mình với bệ hạ…”
Đài Hỗ Công: “Mọi người có nhìn thấy không, đức vua của chúng ta đang đỏ mặt, trông đẹp quá nha! Tuy nhiên, mặt của hoàng thân Zosya lại càng đỏ, nhất là cái lúc cậu ấy hôn bệ hạ, tình yêu của hai người họ như hút chúng ta vào, tôi tin, tình yêu của bệ hạ và hoàng thân Zosya sẽ vững bền nhất tinh hệ, một đôi phu phu có sức thu hút nhất…”
Nhìn cảnh tượng hạnh phúc trước mặt, ông cụ nở nụ cười: “Như vậy, từ nay về sau, hai người sẽ trở thành bạn đời của nhau, hai người phải nhớ kỹ lời thề của hôm nay!”
Trùng Trùng xấu hổ đỏ mặt, gục đầu xuống.
Hai má Alphonse cũng hồng hồng, nhưng y vẫn bình tĩnh nhìn ông.
Vào lúc này, các tuấn nam theo lễ nghi nâng vương miện tới, ông cụ mỉm cười, thay Alphonse đội vương miện màu bạc khảm đủ loại bảo thạch xinh đẹp lên. Sau đó lại lấy một vương miện khác, dù không được hoa lệ như của Alphonse nhưng trên vương miện có khảm một viên thủy tinh tím thật lớn, nhìn vào có cảm giác bềnh bồng trên biển nước.
“Như vậy kế tiếp, mời đôi tân nhân ở trước mặt chúng ta trao cho nhau một nụ hôn!” Đội vương miện xong, ông cụ cười khẽ, nói.
Trùng Trùng sửng sốt, Alphonse kinh ngạc.
“Hôn đi, hôn đi, hôn đi…” Guard la to nhất.
Trùng Trùng nói lí nhí: “Không phải khi nãy vừa hôn rồi sao?”
“Vừa rồi là hoàng thân chứng minh tình yêu của mình với bệ hạ, cho nên mới hôn, nhưng hiện giờ thì khác hẳn nha, hai người phải ôm hôn, tốt nhất là hôn thật sâu…” Guard cười tà ác.
“Hôn sâu, hôn sâu, hôn sâu…” Có Guard dẫn đầu, những người còn lại cũng to gan hơn, hô to.
“Phiền chết được!” Alphonse có chút khó chịu, y cũng không quản chuyện giờ đang truyền hình trực tiếp cho cả tinh cầu, nói một câu, sau đó nghiêng đầu, nâng cằm Trùng Trùng lên, hôn xuống.
Thật ra thì ngay từ đầu y đã rất muốn hôn Trùng Trùng, nhưng khi nãy chỉ là chạm nhẹ lên môi một chút mà thôi. Hiện tại thì thế nào? Đức vua của chúng ta đã có lý do chính đáng để hôn Trùng Trùng rồi.
Trùng Trùng cứ tưởng hôn môi chính là chạm hai đôi môi với nhau, đến khi đầu tưỡi Alphonse tấn công vào, cậu mới đột nhiên ý thức được là Alphonse cũng từng làm vậy với cậu, anh ta dùng đầu lưỡi của mình chạm vào đầu lưỡi cậu, xâm nhập…
Không biết qua bao lâu, cuối cùng, nếu không phải Trùng Trùng hơi phản kháng, có lẽ Alphonse đã làm thịt cậu luôn…
Trùng Trùng cứ nghĩ là vào lễ đường tuyên thệ xong là có thể về nhà ăn gì đó, nào biết còn tiệc rượu gì nữa, lại còn phải quyên tiền từ thiện, kết quả, buổi dạ hội mà hai ngươi họ tham gia đúng là một buổi dạ hội từ thiện.
Tham gia dạ hội thì chắc là có thứ gì đó ăn rồi, Trùng Trùng nghĩ như vậy, vui vẻ đi theo.
Phải đến khuya, Alphonse mới cùng Trùng Trùng về tới nhà, tuy là Alphonse mệt mỏi, nhưng cũng không có khoa trương như Trùng Trùng, làm vua có nhiều lúc dậy từ sớm, một ngày không ăn gì, nhưng Trùng Trùng thì khác, từ đó tới giờ cậu chưa bao giờ thấy đói như vậy…
Vì hai người kết hôn, tối nay lại là đêm động phòng hoa chúc, cho nên, trong cung điện chẳng có ai cả. Hơn nữa, bọn họ cũng quên cả việc làm thức ăn.
Trùng Trùng đói tới dẹp bụng, lúc cậu tham gia dạ hội từ thiện gì đó, chỉ cần cậu vừa cầm một miếng điểm tâm lên, còn chưa kịp nhét vào miệng đã có người tới chúc mừng, lại còn phải chụp ảnh chung. Vừa muốn uống miếng nước, thì có một đứa trẻ tàn tật tội nghiệp đến kéo góc áo cậu, “Anh ơi, em muốn hư hư!”
Vì thế, Trùng Trùng cao quý là thế đã phải dẫn đứa nhỏ đó đi hư hư.
Cả ngày không ăn gì, uống gì, giờ Trùng Trùng cảm thấy mình sắp hóa thành thây khô, không còn sức đi đường. Cậu túm lấy cánh tay Alphonse, cả người dán lên người y, cũng hết cách rồi, giờ cậu đi không nổi, chỉ có thể nhờ vào Alphonse thôi.
Alphonse bình tĩnh để Trùng Trùng tựa vào người mình, sau đó mặc nguyên quần áo ngả lên chiếc giường lớn hào hoa của mình. Đương nhiên là Trùng Trùng cũng nằm xuống cùng.
Dù gì thì cái giường của anh ta cũng khá lớn, chia cho mình một ít cũng có là gì. Trùng Trùng nghĩ như vậy, vì thế lại càng nghênh ngang nằm trên giường Alphonse, trái lăn lăn phải lăn lăn, định tìm một tư thế thoải mái để ngủ.
“Alphonse, anh đi rót cho tôi chén nước đi, tôi khát quá!” Trùng Trùng lăn nửa ngày, đá Alphonse một cái, sai bảo.
Alphonse đen mặt, y là vua, sao lại bị cậu ta sai bảo như vậy, “Tôi và cậu thân lắm sao?”
Trùng Trùng trừng đôi ngươi khờ dại: “Chẳng lẽ chúng ta còn không thân? Tắm cũng đã tắm cùng, ở cũng đã ở cùng, còn thuận tiện kết hôn luôn, chẳng lẽ như vậy còn chưa tính là thân sao?”
Khóe mắt Alphonse giật giật.
“A, nhanh lên, nhanh lên đi, khát chết tôi rồi, đói quá đi!” Trùng Trùng oán giận.
Bất đắc dĩ, đức vua của chúng ta đành phải đứng dậy, rót một chén nước.
Chất lỏng lành lạnh chảy vào thực quản, trượt vào trong bụng, lạnh thật, mới đó đã hết khát. Nhưng vì đã đói từ lâu, cho nên vừa mới uống chút nước vào, bụng cậu lại bắt đầu kêu gào.
‘Ùng ục ùng ục’ có tiếng vang ra noài, Trùng Trùng bắt đầu vuốt cái bụng teo tóp của mình, ủ rũ, “Ui, đói quá đi, kết hôn không tốt chút nào, sẽ phải chịu đói!”
Alphonse nhủ thầm, như vậy chẳng lẽ làm vua cũng không tốt, mỗi ngày ba bữa không cố định, có khi còn nhịn đói.
“Alphonse, anh không đói bụng sao?” Trùng Trùng nhích lại, phồng má hỏi.
Cùng Trùng Trùng mắt to trừng mắt nhỏ, Alphonse có chút mất tự nhiên quay mặt sang chỗ khác, y thật không muốn thấy cái vẻ đắc ý của con sâu chết tiệt này, “Tôi không đói!”
“A… Đồ xấu xa, có phải anh lén tôi ăn vụng gì không, hả? Tôi đói sắp chết tới nơi vậy mà anh lại lén tôi đi ăn, anh là đồ xấu xa, xấu xa, ăn cũng không chia cho tôi một ít…” Trùng Trùng tức giận, lăn lộn trên giường, thậm chí còn muốn liều chết với Alphonse, ngồi trên bụng y, nhìn như muốn đồng quy vu tận.
Với Trùng Trùng mà nói, bạn đời của mình lén mình ăn gì đó còn nghiêm trọng hơn người đó ngoại tình, vì thế, Trùng Trùng ôn hòa của chúng ta trong nháy mắt hóa thành một con sâu nóng nảy.
“Đồ xấu xa, anh mau nhổ ra cho tôi a a a a, anh dám lén tôi đi ăn, nói, anh đã ăn gì rồi? Hả? Sao tôi không thấy? Chẳng lẽ anh trốn vào nhà vệ sinh ăn? Hừ, vậy mà cũng không rủ tôi…” Con sâu nóng nảy triệt để tức giận.
“Nè, cậu to gan quá rồi đấy!” Nhà vua đen mặt, cố để mình không nổi điên.
“Hừ, anh là đồ xấu xa!” Trùng Trùng thở phì phì, trừng Alphonse.
Vào lúc này, bụng của nhà vua không tiền đồ vang lên một tiếng, âm thanh còn to gấp đôi Trùng Trùng, trong thoáng chốc, con sâu nóng nảy triệt để xìu xuống.
Trùng Trùng thấy mình đang giang chân ngồi trên bụng nhà vua, hoảng sợ, nâng mông lên, thả phịch xuống giường, bẻ bẻ tay, chột dạ nói: “Alphonse, anh cũng đói bụng rồi phải không, hay là chúng ta xuống bếp tìm gì đó ăn đi, được không?”
Alphonse cũng đói không chịu nổi, hơn nữa cũng không muốn tính toán lỗi lầm của Trùng Trùng ngày hôm nay, y gật đầu, cùng Trùng Trùng Trùng đồng học, hai người rón rén đi xuống bếp tìm thức ăn.
Vào bếp, hai người kinh ngạc phát hiện là thậm chí đến thức ăn thừa cũng không có. Vì thế hai người triệt để buồn bực, Trùng Trùng là một người sành ăn, tuy nhiên, cậu chỉ sành ăn thôi, cho nên cũng không biết mấy thứ gia vị cơ bản nhất là những thứ nào. Cậu chỉ đành ôm lấy một thứ giống y như khoai tây, định rửa sạch, cắn ăn như vậy.
Alphonse nhìn không được, giật lấy thứ đó trong tay Trùng Trùng, hất cằm lên, ý bảo Trùng Trùng tránh ra xa, đừng phiền y trổ tài.
Trùng Trùng kinh ngạc, trừng to mắt: “Alphonse, anh biết làm cơm sao? Đúng là thần kỳ nha…”
Alphonse tự hào: “Đương nhiên rồi, thân là hoàng đế vạn năng, chút chuyện nhỏ thế này sao tôi không biết cho được!”
Vì thế càng ngày Trùng Trùng càng cảm thấy mình đúng là dở tệ.
Đổ dầu vào nồi, rửa hết tất cả những thứ tìm được trong tủ lạnh, ném vào trong, động tác thành thạo, lưu loát liền mạch, Trùng Trùng nhìn mà vỗ tay không ngớt, đôi mắt toát ra ánh lửa.
Nhưng mười phút sau, Trùng Trùng thật sự hối hận cho sự ngưỡng mộ sùng bái của mình với Alphonse khi nãy. Nhìn thứ đen tuyền trên mâm, trong nháy mắt, Trùng Trùng thấy mình hết đói.
Nhà vua bực bội, nhíu mày: “Sao còn không ăn?”
Trùng Trùng lo sợ: “Anh ăn trước đi!”
Vì thế, Trùng Trùng đã chứng kiến một cảnh tượng buồn nôn nhất trong lịch sử, đó là nhà vua của chúng ta có thể bình tĩnh ăn thứ đen ngòm, ghê tởm đó…
Trùng Trùng nhịn xuống cảm giác buồn nôn, chưa từ bỏ ý định, hỏi: “Ăn ngon không?”
Nhà vua: “Cũng không tệ lắm!”
Nhà vua ăn xong mấy miếng, bình tĩnh dùng khăn tay lau miệng: “Mùi vị còn phải cải thiện thêm, nhưng trước mắt chỉ cần lót đầy bụng là đủ!”
Trùng Trùng: “Tôi nghĩ là tôi sẽ ăn khoai tây!”
Nhà vua căm tức: “Đều bị tôi nấu hết rồi!”
Trùng Trùng nước mắt lưng tròng ăn thức ăn trong mâm, có mùi cháy khét, mặn mặn, chua chua, còn có cả một chút ngọt ngào.
Sự thật đã chứng minh, cho dù có làm việc thành thạo, nhưng cũng không có nghĩa là bạn có thể làm tốt.
Hai người ăn mấy miếng lót dạ rồi mới buồn bực đi trở vào phòng ngủ.
Không ăn còn đỡ, chỉ cảm thấy đói thôi, uống nước là có thể chắc bụng. Nhưng sau khi ăn thứ kỳ quái đó vào, Trùng Trùng cảm thấy rất khó chịu, chỉ muốn nôn ra.
Nhìn Alphonse, dường như sắc mặt của anh ta cũng không phải tốt lắm. Chỉ cần nghĩ tới chuyện không chỉ mình cậu chịu khổ, Trùng Trùng cảm thấy mình cũng không phải khổ lắm.
Vừa mới mở cửa phòng ra, ‘bốp’ một tiếng, pháo mừng nổ tung, hoa tươi từ trên trần nhà rơi xuống, Alphonse và Trùng Trùng ngây ra.
“Con trai, bệ hạ, chúng tôi tới náo động phòng!” Lý Thần nhảy ra đầu tiên, nói.
“Ừm, náo động phòng!” Wright sủng nịch, phụ họa.
Ngay sau đó, mấy chục người lục tục đi ra, thậm chí có cả quản gia xà yêu, Guard và một số bạn thân của Alphonse cũng có mặt, cười gian nhìn hai người họ.
Trùng Trùng cùng Alphonse không khỏi dựng tóc gáy, hỏi: “Náo động phòng là cái gì?”
“Ờ… Là trò chơi đêm tân hôn!” Lý Thần đã giải thích như vậy.
Alphonse nghĩ nghĩ, cảm thấy cũng không tệ lắm nên đồng ý. Trùng Trùng cũng gật đầu, chơi trò chơi, cậu thích lắm.
Guard cười gian như tên trộm: “Chúng ta chơi một trò chơi trước đi!” Dứt lời, lập tức ra vẻ thần bí, lấy lọ mật đường ra, nói: “Chúng ta trét mật đường lên người Trùng Trùng điện hạ, sau đó, bệ hạ sẽ phụ trách liếm sạch sẽ!”
Trùng Trùng: = =
Nhà vua hừ một miếng: “Tôi không phải chó!”
Mọi người toát mồ hôi…
Lý Thần thở dài, đi tới giải vây: “Bệ hạ, đấy chính là phong tục nhà chúng tôi…”
Trùng Trùng đang ngẩng đầu nhìn trần nhà đột nhiên lên tiếng: “Ba ba, ba xem, trên đó có người kìa, trông lạ quá, thân rắn mặt người!”
Mọi người rùng mình, lo sợ nhìn lên nơi Trùng Trùng bảo nhưng chỉ thấy trần nhà chứ không có cái quái gì cả. Ngay khi mọi người còn đang nghi hoặc, thì nhà vua của chúng ta lại chống cằm, phát biểu ý kiến.
“Tôi thấy đó không phải là thân rắn mặt người, mà là một con sâu béo, buồn nôn thật, nó còn đang nhổ nước miếng kìa!”
Trùng Trùng giận dỗi: “Rõ ràng là rắn!”
Nhà vua cũng không cam yếu thế: “Là một con sâu béo, một con sâu béo vô cùng xấu!”
Khóe miệng mọi người giật giật, ngay khi bọn họ còn chưa kịp phản ứng gì, Trùng Trùng và nhà vua của chúng ta hung tợn nhìn bọn họ, sau đó nắm lấy thứ hai người có thể nắm được, lặng lẽ đi tới.
“Hai người… Hai người họ làm sao vậy?” Quản gia xà yêu run rẩy.
“Hai người họ đang chơi đùa đấy!” Guard bình tĩnh phe phẩy chiếc quạt trên tay.
Lý Thần nhíu mày, trong đôi mắt xanh biếc thoáng hiện lên một loạt số liệu, sau đó cẩn thận nói: “Mau gọi xe cứu thương, không thì gọi bác sĩ cung đình cũng được…”