Hoàng Quý Phi Kỳ Duyên Truyện!

Chương 19: Chương 19




Sau khi những gì đã xảy ra ở điện Hưng Đức, việc Hải Đường để mọi người chứng kiến hình dạng của nàng lúc đó đều đã loan truyền khắp hoàng cung lẫn kinh thành

Sau khi những gì đã xảy ra ở điện Hưng Đức, việc Hải Đường để mọi người chứng kiến hình dạng của nàng lúc đó đều đã loan truyền khắp hoàng cung lẫn kinh thành. Họ cho rằng nàng là yêu nữ ăn thịt người, thuộc về loại quỷ và cũng là lúc quỷ thức tỉnh. Nhưng sâu trong góc khuất đó, sẽ có nhóm người ẩn mật đang dò tìm nàng cho bằng được, vì họ biết rằng nàng không phải là yêu nữ mà sở hữu dòng máu bất tử,chỉ cần uống máu sẽ được trường sinh bất tử.

Tên Tây đạo sĩ bị buộc tội bôi nhọ danh phẩm người của Hoàng Đế nên bị xử tội chết. Nhưng điện Hưng Đức mà Hải Đường chưa ở được bao lâu đã bị nguyền rủa.

Tại cung cấm ở hoàng thượng.

“Đường tỷ tỷ, hãy mở miệng nói gì đi. Tỷ cứ im lặng ngồi bất động như vậy đệ lo lắm đấy!”

Tử Thiên nhìn Hải Đường cất giọng đáp, ánh mắt lo lắng nhìn nàng khi nàng cứ ngồi co ro ôm chân vào một góc với vẻ sợ hãi mà không nói bất cứ một lời nào. Mái tóc dài che phủ cả mặt, không thể thấy được ánh mắt đỏ đang trào dâng sự hoảng sợ của nàng.

Lời nói của Tử Thiên dường như không có tác dụng vì không thấy nàng phản ứng gì cả.

Ngài cũng ngạc nhiên khi thấy hình dạng thật sự của Đường tỷ khi hiện nguyên hình ở điện Hưng Đức, nhưng ngài không sợ dáng vẻ đó của Đường tỷ. Ngược lại ngài thấy Đường tỷ có khí chất tiên tử thì đúng hơn, chẳng qua do bị bọn người kia bôi nhọ sỉ vả cho nên Đường tỷ mới có những hành động tức giận có phần đáng sợ đó.

Tử Thiên xích lại gần chỗ Hải Đường, đưa tay chạm lấy vai nàng nhưng nàng lại né tránh, ngài đành thu tay lại khẽ thở phắt một cái đầy nặng nề. Ngài đáp:

“Đường tỷ... Tỷ đừng sợ gì cả, đã có đệ, hoàng huynh, hoàng thức và có cả Vân tỷ nữa, sẽ bảo vệ cho tỷ mà... Xin tỷ hãy nói gì đi... Chỉ cần nói tỷ đau chỗ nào hay không sao đâu cũng được...”

Vẫn vậy, đáp lại lời Tử Thiên cũng là sự im lặng của Hải Đường khi mà nàng vẫn cứ như vậy, không chút phản ứng gì. Bộ y phục của nàng bê bết máu, ngài đã năn nỉ nàng để cho cung nữ thay y phục mới nhưng không được.

Bây giờ nàng cảm thấy vô cùng lo sợ với những ánh mắt đầy cay nghiệt đó, những lời nói lăng mạ nàng, họ muốn giết nàng. Nàng thật sự rất sợ điều đó.

Tử Thiên lắc đầu bất lực vì khuyên nhủ trấn an nãy giờ vô ích, ngài đành chờ hoàng huynh tới chắc có lẽ sẽ tốt hơn. Ngài đứng dậy quay người bước đi, mở cửa ra ngoài vừa lúc Nguyên Ân tới, với vẻ mặt hiện rõ sự lo lắng khôn cùng.

“Huynh tới rồi, thật may quá!” Tử Thiên khẽ vụt ra tiếng thở dài, nhìn Nguyên Ân với ánh mắt nghiêm túc rồi ngài tiếp lời: “Huynh vào trong với Đường tỷ đi, chắc có lẽ sẽ trấn an được tỷ ấy đấy. Đệ có nói cỡ nào thì tỷ ấy cũng không chịu mở miệng nói dù chỉ một câu. Có vẻ tỷ ấy đang rất sợ hãi.”

Nguyên Ân trầm giọng đáp nhanh: “Được rồi! Đệ về phủ đi, có gì cần nhờ ta sẽ nói với đệ sau!”

Nói rồi, Nguyên Ân đi vào trong thiện phòng. Bước chân chàng chợt chững lại, bước đi một cách chậm rãi có phần cứng nhắc khi thấy thấy Hải Đường đang ngồi co ro một góc, không một chút động đậy gì. Chàng không thể thấy cảm xúc của nàng ngay lúc này bởi làn tóc dài xõa xuống nền của nàng đã che mất, nhưng chàng cũng hiểu nàng đang rất sợ.

Nguyên Ân lại gần chỗ Hải Đường khụy xuống, đưa tay hất nhẹ mái tóc của nàng qua. Theo phản sợ, nàng vung tay đẩy Nguyên Ân ra khiến chàng bật ra sau, nàng bấn loạn mà hét toáng lên:

“Xin đừng giết tôi... Tôi không phải là yêu nữ, tôi cũng chỉ là một người bình thường thôi mà... Làm ơn đừng giết tôi...”

Nguyên Ân nhìn nàng với ánh mắt xót xa khi thấy ánh mắt đỏ như vầng trăng máu chất chứa sự khẩn khiết hoang mang, gân máu nổi chằng chịt trên mặt và ở cổ, móng tay dài tím sắc.

Nguyên Ân nhướn người lại gần Hải Đường, nắm lấy hai tay nàng giữ chặt lại, nhìn thẳng vào mắt nàng hạ giọng đáp:

“Nhìn thẳng vào mắt ta đi, là ta, Nguyên Ân!... Sẽ không có ai hại nàng vì có ta ở đây rồi!”

Lúc này Hải Đường mới định thần lại những gì trước mắt, nhìn Nguyên Ân với ánh mắt đỏ đầy rung động rồi nhanh chóng chuyển về màu đen bình thường, gân máu và móng tay cũng dần biến mất khi nàng nhận ra đó là Nguyên Ân, người mà đã nói sẽ bảo vệ nàng.

Nàng đưa tay chạm lấy khuôn mặt mang vẻ lạnh lùng của Nguyên Ân với giọt nước mắt hoen mi chảy dọc xuống trên gò má nàng. Bất giác nàng vòng tay ôm chầm lấy chàng òa khóc nức nở nấc lên thành tiếng.

Nàng vừa khóc vừa nói không rõ chữ: “Thật sự ta đã rất sợ... Họ sẽ giết ta phải không?”

Nguyên Ân ôm chặt lấy nàng, với nét mặt trầm tĩnh đáp: “Sẽ không có giết nàng cả, vì có ta rồi. Nàng yên tâm!” Chàng buông nhẹ nàng ra, nhìn nàng với ánh mắt sâu lắng đáp: “Bây giờ nàng hãy thay y phục đi, rồi ăn một chút gì sau đó nghỉ ngơi, quên đi những gì đã xảy ra hôm nay. Được không?”

Hải Đường gật đầu đáp, nắm chặt lấy tay Nguyên Ân, nàng cảm thấy an toàn hơn khi ở gần chàng. Nguyên Ân đỡ nàng đi vào hồ đá thì “rầm”, bất ngờ có một tốp quân đột nhiên xông vào thiện phòng riêng của chàng.

Nguyên Ân nhíu mày với vẻ khó chịu gằn giọng đáp:

“Các ngươi làm gì vậy hả? Cả gan xông vào cung cấm của ta khi không được sự cho phép!”

“Nhưng được sự cho phép của ta!”

Giọng nói đầy uy lực cất lên. Hoàng thái hậu từ ngoài bước vào với dáng vẻ nghiêm trang, ánh mắt gườm gườm nhìn về phía Hải Đường, khiến nàng thoáng giật mình víu lấy tay Nguyên Ân, đứng nép phía sau lưng chàng.

Nguyên Ân cảm thấy bực bội khi Hoàng thái hậu lại ra lệnh cho quân lính vào trong cung của mình, cuối cùng cũng chỉ để bắt Hải Đường đi mà thôi, sau khi nghe được những gì đã xảy ra ở điện Hưng Đức. Chàng thẳng thắn lên tiếng:

“Tổ mẫu về cho, con không tiếp người!”

“Hoàng thượng định giữ cái ả yêu nữ kia bên mình hay sao hả? Ả ta là mối tai họa cho Ngữ Thiên Quốc chúng ta đấy, hoàng thượng có biết không?...”

Bà lớn giọng đáp với vẻ mặt bực tức khi thấy Nguyên Ân đứng ra bảo che cho Hải Đường. Bằng mọi giá bà phải diệt trừ mối tai ương này cho Ngũ Thiên Quốc và càng không thể để nó mê hoặc bậc đế vương được.

Bà vẫy tay ra hiệu cho quân lính lên giọng đáp: “Mau bắt con ả yêu nữ đó lại ngay lập tức cho ta. Bệ hạ có hai sự lựa chọn, giữa bách tính và ả ta. Là một bậc quân vương phải đặt bách tính lên hàng đầu có biết không? Đừng chỉ vì tình yêu của bản thân mà đưa thần dân vào chốn loạn lạc. Ắt hoàng thượng sẽ phải trả cái giá thật đắt cho sự lựa chọn sai lầm của mình đấy!”

“Nhưng...”

“Nguyên Ân! Tổ mẫu nói đúng đấy.” Hải Đường cất tiếng đáp cắt ngang lời nói của Nguyên Ân. Nàng buông tay Nguyên Ân ra mỉm cười nhìn chàng với ánh mắt chất chứa những cảm xúc khó tả, lắng đọng những giọt lệ tuôn rơi, nàng nghẹn ngào đáp:

“Bệ hạ còn có bách tính nữa, Chỉ vì ta mà người dân trong Ngũ Thiên Quốc sẽ trở nên bạo loạn hoảng sợ khi biết một được chuyện yêu nữ hút máu ăn thịt người không có thật này.”

“Hải Đường à...”

“Nếu bệ hạ vì ta thì hãy giúp ta trấn an người dân đi, làm họ cảm thấy yên tâm khi biết ta đã bị bắt. Có như thế hoàng cung cũng như Ngũ Thiên Quốc mới được yên bình hơn đấy.”

Hải Đường nhẹ giọng đáp đều đều, ánh mắt nhìn Nguyên Ân không nỡ rời xa vòng tay của chàng, nhưng nàng không còn cách nào khác đành phải vậy thôi. Chàng là Hoàng Đế, còn có bách tính trong tay, nàng không thể ích kỉ như vậy được. Cho dù nàng có giải thích thế nào đi chăng nữa, thì họ cũng cho rằng nàng là yêu nữ thôi.

Ở ngoài kia đầy rẫy những kẻ đang truy lùng vì muốn có được máu của nàng, mặc khác người dân Ngũ Thiên Quốc sẽ muốn nàng chết. Không biết mai đây nàng sẽ như thế nào... nàng bắt đầu cảm thấy khoảng trời trước mắt là một đen mù tịt giăng đầy lối đi, không một con đường mòn để thoát cả.

“Còn chần chừ gì nữa, mau bắt ả ta lại đi!” Hoàng thái hậu gằn giọng đáp.

Ngay lập tức hai tên lính mang xích tới còng tay Hải Đường lại lôi đi một cách phũ phàng. Nguyên Ân định lao tới đánh những tên lính này thì bị Hải Đường cản lại, nàng đáp:

“Xin bệ hạ đừng làm thế! Chỉ cần bệ hạ nhớ ta là đủ rồi.”

Rồi Hải Đường cứ thế bị đưa đi.Nguyên chỉ biết đứng nhìn mà không làm được gì khi tổ mẫu đang ở đây, hai tay chàng siết chặt lại, cảm thấy lòng đau quặn thắt khi Hải Đường nói vừa rồi. Ánh mắt chàng nhìn tổ mẫu với vẻ sắc lạnh, trầm giọng đáp:

“Bằng mọi giá, con sẽ minh oan Hải Đường và để nàng đường đường chính chính trở thành Hoàng Quý phi của con. Mặc cho tổ mẫu có chối từ thì con cũng không quan tâm. Miễn sao, con không làm ảnh hưởng gì đến bách tích. Tổ mẫu đừng chen vào chuyện của con nữa, con đã là Hoàng Đế nên con biết mình cần làm gì.”

Dứt lời Nguyên Ân đi lướt qua mặt Hoàng thái hậu nhưng chợt đứng khựng lại khi bà lên tiếng đáp:

“Ta sẽ không để cho điều đó xảy ra. Hãy nên nhớ những gì mẫu hậu của con từng gánh lấy đấy. Rồi sẽ có một ngày con sẽ như phụ hoàng của con thôi. Và kết cục của nàng ta cũng sẽ như vậy.”

Chàng ngoảnh mặt lại đáp lại với giọng vô cùng nghiêm túc: “Con sẽ không giống như phụ hoàng của mình. Bởi phụ hoàng không yêu mẫu hậu của con thật sự và không tin bà ấy. Nhưng con thì khác!”

Nói rồi Nguyên Ân đi thẳng một rời khỏi đây trong sự lạnh nhạt. Tạm thời chàng phải tìm cách lấy lại sự trong sạch cho Hải Đường, chàng không thể nào để nàng chịu sự bất công như thế được.

...

Hải Đường bị biệt giam tại nhà ngục đá, đám lính canh truyền tai nhau rằng họ thấy nàng ngồi bất động giữa gian phòng rộng với bốn mặt đều là bức tường bám đầy rêu xanh. Hai mắt nàng đen láy xoáy sâu trong không gian mù tịt bất định, vẻ hoạt bát vô tư ngày nào của nàng đã biến mất thay vào đó sự u buồn lẫn sợ hãi vô hồn như bức tượng.

Cứ như thế nàng ngồi lặng yên nhìn ngọn lửa nhấp nhô của ngọn đuốc thắp sáng gắn trên bức tường kia. Tóc của nàng chẳng hiểu lý do gì, nó một ngày càng dài ra sau lần nàng hiện nguyên hình ở điện Hưng Đức, khiến nàng cảm thấy đầu mình nặng trĩu.

Nàng đưa tay xoa bụng mình vì nó kêu lên nãy giờ, nàng đã chưa ăn gì nguyên cả ngày hôm nay rồi. Nàng than van: “Đói bụng quá đi mất thôi... Sao số mình lại khổ như thế này chứ?...”

“Á... đau quá đi thôi...”

Một tên lính kêu la lên đau đớn khiến mấy tên còn lại đang say trong giấc ngủ lẫn Hải Đường phải giật mình mà bừng tỉnh. Khi thấy lết cái chân cà nhất chạy vào chảy máu tè le với nét mặt đau đớn, tái xanh không còn hột máu.

“Ngươi bị sao vậy? Sao chân bị chảy máu nhiều thế kia?” Một tên lính lo lắng hỏi.

“Ta bất cẩn, đi không để ý để cây cọc gỗ nhọn cứa vào rách cả bắp chân rồi... Đau quá đi, không thể nào chịu nổi nữa rồi...”

Hắn than đau, ngồi phịch xuống đất ôm lấy cái chân mình, máu me chảy lắm lem xuống đất. Mấy tên lính khác rối trí không biết làm gì, giờ cũng muộn lắm rồi, giờ mà đưa hắn tới ngự y phòng kiểu gì cũng mất máu mà chết, mà bọn người này cũng không biết phải băng bó sơ cứu vết thương làm sao nữa. Cứ lấy mảnh vải quấn chặt lại để cầm máu cho hắn tạm thời.

“Các người tránh ra để ta xem thử coi nào?”

Những tên lính chợt giật nảy mình vội đứng phắt dậy né tránh khi thấy Hải Đường đứng lù lù phía sau bọn chúng. Họ vội rút kiếm phòng ngự.

Nàng thở phắt một cái ánh mắt chán trường nhìn mấy tên lính ngu ngốc này. Nàng đi ra đường cái phòng giam kia do bọn chúng sơ sẩy quên đóng cửa lại, nên nàng mới hiên ngang đi ra đây một cách dễ dàng như vậy. Nhưng khổ một cái là nàng phải lết cả xiềng xích nặng nề ở tay và chân.

Nàng nhìn họ nhẹ giọng thản nhiên đáp: “Các người đừng lo, ta không có làm gì đâu mà sợ. Ta cũng chỉ là một người bình thường thôi mà, nhưng có đôi chút khác biệt xíu thôi. Để coi, vết thương của tên này...”

Nàng định cúi xuống xem vết thương của tên lính đang nằm vật lộn với đau đớn này thì bị một tên chĩa thẳng kiếm vào cổ đe dọa:

“Ngươi định làm gì vậy? Nếu ngươi manh động, bọn ta sẽ giết chết ngươi đấy!”

“Khổ... Á...!” Hải Đường kêu lên một tiếng đau nhỏ khi đưa tay hất kiếm của họ ra, những ngón tay của bàn tay trái bị cứa đứt hở miệng rỉ máu, nàng nhíu mày có chút nhói đau nhưng đó chỉ là nhất thời vì chẳng mấy chốc nó đã lành lại. Nàng ngước mặt nhìn bọn hạ mỉm cười bình thản đáp:

“Mọi người đứng yên đấy, để ta điều trị vết thương cho hắn. Okk, Do you understand?”

Bọn họ như ngơ ngác gãi đầu nhìn nhau vì chẳng hiểu nàng đang nói gì nữa.

Hải Đường tháo lớp vải quấn quanh chân của hắn ra xem, chau mày nhìn vết rách ở bắp chân lòi cả thịt ở bên trong, máu cứ như thế chảy tuôn ra ròng ròng không ngừng. Nàng lắc đầu đáp:

“Nếu ở thời này, tên này chết chắc vì mất máu, không thì bị nhiễm trùng. Chẳng biết hắn đi đứng cái kiểu gì để ra cái nông nổi này nữa... Với trách nhiệm của một người học y như mình, thì thấy người gặp nạn phải cứu thôi...”

Nói rồi Hải Đường kiếm một vật gì đó sắc nhọn và nàng vớ ngay cái thanh kiếm đang cầm trong tay của tên lính vừa rồi chỉa kiếm hăm dọa nàng, cứa vào lòng bàn tay phải khiến bọn họ như trố mắt nhìn hành động của nàng. Nàng khẽ nhăn mặt có chút đau.

Nàng bóp mạnh để cho máu chảy ra, chảy nhiều giọt máu xuống vết thương của hắn. Trong phút chốc, vết rách ở chân của hắn nhanh chóng lành lại không một vết tích. Vẻ mặt của hắn cũng trở nên hồng hào trở lại. Điều đó, khiến bọn họ không thể nào thốt lên lời, khi chứng kiến những gì mà nàng làm.

Bọn họ vội xông lại chỗ hắn xem thử, hoàn toàn lành lặn, ở chân hắn không còn bị chảy máu nữa. Có lẽ họ đã nhầm, nàng thật sự không phải yêu nữ như lời đồn thủa.

Hải Đường vươn tay, ôm cái bụng đang đánh trống của mình than:

“Mấy anh ở đây, có cái gì để ăn không? Ta đói bụng quá... Ủa, bánh bao này, cho ta nha...”

Chẳng ngần ngại gì, nàng chụp lấy cái bánh bao trắng trên đỉa ngồi phịch xuống ghế ăn một cách ngon lành, lấy luôn bình rượu nhỏ có sẵn uống ừng ực. Thay vì nàng chỉ ngồi chờ sung rụng trong cái phòng giam kia thì ra đây có vẻ ổn hơn, nàng nghĩ mình càng phải lạc quan hơn thôi.

Bọn họ chỉ biết đứng trơ mắt nhìn dáng vẻ vô tư hồn nhiên của Hải Đường mà không có bất cứ sợ hãi gì. Tên bị thương vừa rồi đứng dậy đi lại bình thường tới chỗ nàng cất giọng chân thành đáp:

“Đa tạ cô nương đã cứu tôi!”

“Hihi... không có gì đâu! Ai trong hoàn cảnh như vậy cũng làm giống ta thôi!”

Hải Đường mỉm cười đáp, cầm bánh bao ăn rất ngon rồi đưa mắt nhìn họ tiếp lời: “Ta ở trong kia chán lắm, cho ta ở ngoài đây chơi với các ngươi đi... Đằng nào ta cũng chết mà... Đừng lo ta sẽ không làm gì các anh đâu... Ta là con người chứ không phải yêu nữ!... Các anh chơi ca rô với ta đi...”

Thế là nàng vui vẻ cùng với những người canh gác ở nhà lao chơi với rất vui vẻ. Tiếng cười giòn giã âm vang khắp cả nhà lao xua tan bao nổi lo sợ, muộn phiền.

...

Tại phủ Vương gia.

“Ta có thể nhận ra âm mưu của Thành Đô Vương, hắn đang muốn hạ thủ ta. Đã hai lần hắn đều cho sát thủ nhắm vào ta nhưng đều thất bại, hai lần đó ta đều suýt mất mạng nếu không có Hải Đường giờ này ta chẳng thể nào ngồi đây rồi!”

Nguyên Ân trầm giọng nói với ánh mắt lạnh lùng sắt bén, giờ chàng đang cảm thấy có chút rồi bời, không biết mình nên bắt đầu từ đâu.

“Hắn đang cấu kết với tên Đôn đại nhân, sứ thần Bắc Triều để lật đổ Ngũ Thiên Quốc. Tên sứ thần đó đang cố tình kiêu ngạo để chọc tức chúng ta đấy. Ta e không sớm thì muộn hắn cũng dẫn quân dấy động bên vùng biên giới thôi.”

Tử Khuynh đáp lại với vẻ mặt nghiêm nghị, sau khi nắm bắt được tình hình ở bên phủ của Thành Đô Vương.

Tử Thiên vội lên tiếng khi nghe hai người nói: “Vậy hoàng thúc và hoàng huynh dự định sẽ làm gì? Mà hoàng huynh nói, Thành Đô Vương biết khả năng của Đường tỷ rồi phải không? Đệ đang rất lo cho tỷ ấy, sợ hắn sẽ bắt tỷ ấy lợi dụng thôi. Mà giờ Tổ mẫu và cả hoàng cung, ai cũng đang muốn tỷ ấy chết cả.”

“Ta sẽ có cách để đưa Hải Đường ra khỏi nhà lao!”

Nguyên Ân nói giọng đầy vẻ quyết tâm. Chàng không công tâm để nàng ấy ở trong cái nơi giam cầm đó được. Chàng tiếp lời: “Còn Thành Đô Vương, ta sẽ phải đích thân đi gặp hắn để nói chuyện thôi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.