“Này Hải Đường, nàng ta nói cô là yêu nữ hồ ly tinh là sao vậy? Không lẽ nàng ta biết được bí mật của cô sao? Nếu chuyện này là thật thì cô sẽ gặp nguy hiểm đấy. Hay là nói sự thật cho hoàng thượng biết, biết đâu ngài ấy sẽ có cách giúp cô thì sao?”
Đằng Vân vừa đi vừa nhìn Hải Đường nói giọng đều đều với ánh mắt lo lắng.
Hải Đường thở dài trầm mặt một lúc, nắm chặt lấy bàn tay của Đằng Vân. Đằng Vân cúi xuống nhìn cũng biết nàng đang rất lo sợ. Nàng ngước mặt lên tiếng đáp:
“Chuyện này thì Nguyên Ân đã biết rồi. Chàng ấy biết khi ở Quốc Châu Tự đấy và chàng sẽ nói bảo vệ ta nên ta cũng yên tâm một phần nào... Cả Tử Thiên cũng biết rồi...”
Đằng Vân mỉm cười nhìn nàng trấn an: “Thôi đừng lo, tất cả mọi người đều sẽ bảo vệ cô. Dù sao thì cô cũng là một người đặc biệt, có thể cứu đấng chúng sanh... Không phải loại yêu nữ gì như Du Chiêu Nghi kia nói đâu...”
“Nhung lúc mà ta hiện nguyên hình sẽ trong đáng sợ lắm đấy!”
Hải Đường đáp nhanh lại, cảm thấy chán nản cho chính bản thân mình. Chẳng biết khi nào mới có thể tránh khỏi kiếp nạn éo le này. Vừa rồi nghe Du Lan nói nàng là yêu nữ, trong lòng nàng chợt dâng lên dự cảm không lành. Rồi nàng cảm thấy mơ hồ tận sâu trong bóng tối, có rất nhiều cặp mắt đang nhìn nàng của sự né tránh và sợ hãi từ nhiều cung nữ, thái giám.
Cơn gió khẽ thổi xào xạt cuốn theo những cái lá khô, làm làn tóc đen càng lúc càng dài của Hải Đường tung bay theo gió.
“Ào”
Bất ngờ có một xô nước nói đúng hơn là xô huyết đỏ thẩm dội thẳng vào người Hải Đường, khiến nàng đứng đơ ra như chết sững. Từng giọt máu vương vấn trên khuôn mặt trắng ngần của nàng, giờ thì chuyển sang mặt cắt không còn giọt máu. Ánh mắt nàng to tròn ngạc nhiên nhìn tên đàn ông mặc đồ đạo sĩ màu trắng đen đứng trước mặt nàng, chính ông ta là người đã dội huyết vào người nàng. Mùi vị tanh nồng của máu xộc lên tới mũi.
Đằng Vân như đứng hình khi chứng kiến những gì xảy ra vừa rồi, nàng hầm hầm thay cho Hải Đường khi vô duyên vô cớ làm như vậy. Nàng vênh mặt lên nhìn tên đạo sĩ kia gằn giọng đáp:
“Này, ông là ai? Sao lại tát huyết vào người Hải Đường như vậy hả? Ông không có mắt sao hả?”
Huyền Trân tiến lên vài bước nở nụ cười không thể nào trơ trẽn hơn, cất giọng thánh thót:
“Chỉ là sáng nay, ta nghe trong hoàng cung đồn thổ rằng, ở cung Hưng Đức mà Đường tiểu thư mới về chuyển tới nay có yêu nữ... Nên ta gọi Tây đạo sĩ đây tới để trừ yêu tà thôi mà.”
“Này Tiệp dư nương nương, nương nương đã có được sự cho phép của hoàng thượng chưa mà dám mời tên đạo sĩ này tới lăng mạ Hải Đường ha?”
Đằng Vân lớn giọng đáp, ánh mắt hiện rõ sự bực tức khi nghe Huyền Trân nói vậy.
Trong khi Hải Đường im lặng không nói gì, ánh mắt trân trân nhìn những con người trước mắt đang muốn dằn mặt nàng. Vừa lúc đó Du Lan cũng từ phía sau Hải Đường đi tới để nghe ngóng tình hình, vẻ mặt tỏ ra điềm tĩnh đầy sự nham hiểm.
Hải Đường nhìn thấy sự xuất hiện của Du Lan, Huyền Trân cùng với một số phi tần, quân lính trong cung, nàng biết rằng mình đang nằm trong sự chèn ép của bọn họ. Họ muốn nàng hiện hình thật sự.
“Tiểu thư đây thật sự không hiểu chuyện, bần đạo tận tâm tận lực truy tìm yêu nữ để giúp hoàng cung cũng như bá tính thái bình thượng thế thôi.”
Tên Tây đạo sĩ đó lên tiếng nói, ra vẻ ta đây có khả năng diệt trừ yêu nữ hồ ly thành tinh.
“Vậy ngươi cho rằng ta là yêu nữ nên mới hất huyết vào người ta?”
Lúc này Hải Đường mới lên tiếng, ánh mắt hiện rõ sự bực tức khi nghe ông ta nói vậy. Nàng thề rằng nếu hôm nay nàng không tống khứ tên đạo sĩ giả tạo này đi ngay lập tức không thì cho ông ta một trận hả dạ, nhưng tình thế bây giờ hoàn toàn bất lợi với nàng. Nàng thật sự không biết bọn họ sẽ làm gì nàng đây.
“Phịch”
Chợt Hải Đường ngã phịch xuống nền một cách đau đớn khi bị Du Lan xô một phát. Đã vậy còn bị tên đạo sĩ kia lại lấy lọ huyết đổ lên đầu nàng, khiến nàng vô cùng tức giận, tia mắt in hằn tia máu trong con mắt. Từng giọt máu chảy dọc xuống mặt nàng, chảy vào miệng khiến nàng cảm thấy cơ thể mình như nóng ran, nhìn những con người đứng đây. Nàng có thể nhìn thấy rõ từng giọt máu chảy qua các huyết mạch của họ. Nàng cảm thấy khát lắm, thèm những giọt máu đó.
Nàng cúi gầm mặt, tóc rủ xuống phủ cả khuôn mặt, ánh mắt nàng đã chuyển sang màu đỏ sắc lạnh pha sự giận dữ, bàn tay nàng bất giác nắm vạt váy siết chặt lại. Vì nàng đang cố gắng chịu đựng, vì không muốn để lệ nguyên hình thật sự của mình. Nàng thầm trong miệng:
“Làm ơn, mau đi đi! Đừng lại gần tôi, tôi sợ lắm!”
Đằng Vân thấy vậy vội chạy tới đỡ Hải Đường nhưng bị Du Lan đẩy mạnh qua một bên, năm tóc hải Đường hất qua. Cương giọng nói:
“Đấy mọi người nhìn đi, ả ta có cái bớt hình hoa dạng niên, chứng cứ rành rành đây. Ả ta đích thị là yêu nữ sẽ mang tai họa tới cho Ngũ Thiên Quốc đấy. Ả ta dám đột lốt con người để trà trộn trong cung, mê hoặc hoàng thượng nhằm lật đổ hoàng cung này đấy. Đợi một lát nó sẽ hiện nguyên hình đấy...”
Tên đạo sĩ nhanh tay dán miếng bùa vào đầu Hải Đường, còn bày vẽ quơ kiếm chém một nhát ngay tay của nàng, khiến nàng chau mày vì cái đau đột ngột nhưng vết thương đó nhanh chóng lành lại ngay tức khắc.
Mọi người đều hoảng sợ khi thấy như vậy, nhưng Hải Đường vẫn ngồi bất động không hề ngẩng mặt lên, trong lòng nàng đang bùng sôi ngọn lửa cháy. Chỉ cần những con người này chọc tức nàng thì nàng sẽ chẳng nhận nhịn nữa mà ra tay, mặc cho nàng như thế nào.
“Ta đã dùng huyết chó sống và yểm bùa con yêu nữ này rồi, chỉ một lát thôi nó sẽ hiện hình. Mau giữ nó lại nếu không nó sẽ lộng hành đấy!”
Ông ta lên tiếng nói với vẻ mặt nghiêm nghị, chỉa kiếm về phía Hải Đường.
Dùng huyết chó sống chính để Hải Đường ngửi thấy máu tanh sẽ hiện nguyên hình là kế sách của Du Lan nói cho hắn biết, vì nàng ta đã đọc trong cuốn truyền thuyết có nói lại và nàng ta cũng biết được trước kia Từ Ngọc Vân hoàng hậu cũng giống như Hải Đường vậy.
Ngay lập tức hai tên lính tới lôi nàng đứng dậy giữ chặt lại. Lúc này ai nấy đều tá hỏa khi nhìn thấy bộ dạng thật của Hải Đường, ánh mắt đỏ như loài quỷ hút máu người, gân máu nổi chằng chịt ở cổ và mặt, móc tay dài nhọn hoắc, làn tóc đen dài thượt lượt hơn mông. Bộ y phục trắng của nàng bê bết máu.
Huyền Trân với Du Lan đều dè chừng tránh xa nàng vì cảm thấy ghê sợ. Các phi tần khác cùng với mọi người có mặt ở đây đều khiếp đảm khi biết tiểu thư Hải Đường, ngọc nữ của đại thừa tướng lại là yêu nữ sống trong cung bấy lâu nay không ai biết.
“Bẩm Du Chiêu Nghi, Tiệp dư nương nương! Nô tài vừa phát hiện thấy ở vườn hoa trong điện Hưng Đức có xác người chết bị phân xác, rỉa thịt ạ, máu me vương vãi dưới nền... Vô cùng ghê sợ!”
Một thái dám chạy đến trước mặt báo với nét mặt hoảng hốt.
Nghe tên đó nói vậy làm mọi người vô cùng sợ hãi, mặt cắt không còn hột máu. Cả loạt đều đồng thanh: “Mau giết con yêu nữ đó đi, nếu không nó sẽ ăn thịt hút máu chúng ta mất thôi.”
“Chuyện đã tới nữa này rồi, xem ngươi còn dám to gan ăn thịt người nữa không? Thịt và máu người chính là loại đồ ăn yêu thích của yêu nữa nhà ngươi. Ta dám chắc ngươi đã đói khát nên ăn thịt người trong cung.”
Tên đạo sĩ đó được nước lấn tới, hùng hổ nói.
“Ngươi câm mồm, Hải Đường không bao giờ ăn thịt người. Ta chắc chắn, vì ta ở cùng với hải Đường. Ngươi cấu kết với những kẻ ở đây để hại nàng ấy, chỉ vì đỉnh vàng kia phải không. Còn các phi tần hậu cung ở đây đều ganh ghét nàng ấy nên muốn hãm hại nàng ấy, chỉ vì nàng ấy được sự sủng hạnh của hoàng thượng.”
Đằng Vân không thể nhịn nổi cơn tức giận này mà sổ một tràng với nét mặt nghiêm túc hơn bao giờ giờ hết.
Du Lan nhếch môi mỉm cười khinh khỉnh nhìn Đằng Vân đáp: “Thì ngươi cùng phe với ả ta nên bênh vực chứ gì? Không khéo ngươi cũng là đồng loại với con yêu nữ này...”
“Ngươi...” Đằng Vân như cứng họng khi nàng ta nói vậy. Nàng ta vênh váo vẫy tay ra hiệu cho hai tên lính tới lôi nàng đi, để không cho nàng dám xấc sượt.
“Bỏ ta ra... Bỏ ta ra... Nhất định hoàng thượng sẽ không để yên cho ngươi đâu...”
Mặc cho Đằng Vân cứ gằn co thì mấy con người đó vẫn tiếp tục hại Hải Đường.
“Để xem hoàng thượng khi thấy cảnh tượng này có còn mê mẩn ả yêu nữ này nữa không?”
Huyền Trân mỉm cười nới với giọng đắc ý.
“Ta không phải yêu nữ, ta chỉ có chút khác biệt so với các người thôi!” Hải Đường cố gắng nói câu không rõ chữ, lồng ngực phập phồng với hơi thở gấp gáp khi nàng đang cố nhẫn nhịn những gì đang diễn ra. Nàng lườm mắt nhìn từ Du Lan đến Huyền Trân, những con người đang nhìn mình với ánh mắt sợ hãi, nàng đánh mắt nhìn tên Tây đạo sĩ kia gượng cười chán ghét tiếp lời:
“Tên đạo sĩ giả mạo kia, ta nói cho nhà ngươi biết! Hải Đường ta không phải là yêu nữ. Nếu ngươi còn hàm hồ cấu kết với mấy con người lòng dạ hiểm độc kia, thì ắt sẽ gánh lấy hậu quả khôn lường đấy.”
“Chát”
Một cái tát nháng lửa giáng vào mặt Hải Đường từ bàn tay của Du Lan, khóe môi nàng rỉ máu. Nàng gườm gườm ánh mắt đỏ sắc lạnh nhìn Du Lan khiến nàng ta thoát giật mình mà cảm thấy rợn cả người, nhưng vẫn tỏ ra không sợ đáp:
“Lần này để xem ngươi còn dám mạnh mồm nữa không? Yêu nữ! Ngươi cứ giãy giụa đi, hôm nay sẽ là ngày chết của ngươi...”
Không chần chừ suy nghĩ gì nhiều, ngay lập tức tên Tây đạo sĩ vung kiếm lao thẳng về phía Hải Đường. Ai nấy đều căng mắt ra nhìn.
Ông ta nhưng đứng khựng lại, khi mũi kiếm đã bị Hải Đường dùng hai bàn tay nắm chặt lại để không cho hắn đâm trúng mình. Hai tên lính giữ nàng vừa rồi đã bị nàng hất văng ra xa trong tít tắt.
Bàn tay nàng rỉ máu, chảy ròng ròng xuống dưới nền. Lần này nàng sẽ không nhường nhịn nữa, vì nàng không muốn chết như trong tủi nhục khi bị bọn họ sỉ vã ghê tởm nàng như vậy.
“Quân lính đâu, mau giết chết ả yêu nữ kia đi!” Huyền Trân gằn giọng ra lệnh cho viện binh, nét mặt hiện rõ sự sợ hãi.
Ngay lập tức có một tốp quân xông lên tấn công Hải Đường. Nàng chẳng muốn làm họ bị thương nhưng bị dồn vào thế này nên nàng bắt buộc phải ra tay, đó là do tự chuốt lấy thôi chứ không phải do nàng, có trách thì trách những kẻ cầm đầu kia.
Nàng hung hãn không còn nhận thức gì dùng móng tay cấu xé bọn chúng, làn tóc bay bay khiến nàng hiện rõ nét đẹp sắc sảo của một nữ nhân mang trong mình thứ yêu lực hiếm có.
“Coi chừng!”
“Phập”
Thanh kiếm đâm thẳng vào phía của Nguyên Ân khi một tên lính bất ngờ tấn công Hải Đường, vì nàng chỉ tập trung đánh những tên phía trước mà không để ý tới phía sau mình.
Tử Thiên thấy vậy công tới đá cho hắn một cú chí mạng, hùng hổ đi tới nắm áo tên đạo sĩ xử một trận nhừ tử.
Vừa trông thấy Nguyên Ân, cả đoàn người vội vàng quỳ rạp xuống hành lễ trong vẻ lo sợ. Nguyên Ân cùng với Tử Thiên đi tới điện Hưng Đức để thăm Hải Đường thì không ngờ lại có chuyện xảy ra với nàng.
Nguyên Ân ôm lấy Hải Đường, đôi đồng tử của nàng giãn rộng, ánh mắt từ màu đỏ nhanh chóng chuyển về màu đen như bình thường. Chàng buông nhẹ nàng ra nhìn nàng với ánh mắt lo lắng, không màng tới vết thương phía sau lưng đang rỉ máu, vì không sâu lắm nên chàng có thể chịu đựng được.
Nhìn bộ dạng máu me bê bết của Hải Đường làm Nguyên Ân cảm thấy vô cùng xót xa. Bất giác nàng ngất lịm đi trong vô thức trong vòng tay của Nguyên Ân. Chàng lay lay người nàng thốt lên:
“Hải Đường... Hải Đường... nàng tỉnh lại đi... Hải Đường...”
“Đường tỷ sao vậy hoàng huynh? Mà huynh bị thương rồi đấy!”
Tử Thiên đáp, nhíu mày nhìn Nguyên Ân và Hải Đường.
Nguyên Ân đẩy Hải Đường cho Tử Thiên, nét mặt hiện rõ sự lạnh tanh đến đáng sợ, ánh mắt in hằn sự dằn dữ nhìn những con người đang quỳ ở kia. Chàng trầm giọng đáp:
“Đệ mau đưa Hải Đường về cung cấm của ta đi! Hôm nay ta phải giải quyết những kẻ ở đây ngay lập tức!”
Tử Thiên gật đầu tuân lệnh rồi bế Hải Đường nhanh chóng rời khỏi đây.
Đằng Vân uất ức nãy giờ chạy xông tới chỗ Nguyên Ân với ánh mắt hiện rõ sự phẫn nộ, giơ tay chỉ về hướng Du Lan và Huyền Trân cùng với những phi tần khác gằn giọng đáp:
“Thưa bệ hạ, chính Du Chiêu Nghi cùng với Huyền Trân tiếp dư và tên đạo sĩ này cấu kết với nhau để hãm hại Hải Đường đấy!”
“Ngươi có bằng chứng gì hả? Đừng có mà mạnh miệng như vậy!” Du Lan quát lớn, trừng mắt nhìn Đằng Vân phân bua rồi quay sang nhìn Nguyên Ân tiếp lời: “Ả ta chính là yêu nữ đấy, bệ hạ cũng thấy hình hài của ả ta lúc vừa rồi đấy. Ả ta còn ăn thịt người nữa chẳng lẽ bệ hạ...”
“Im đi!” Nguyên Ân gằn giọng đáp, với ánh mắt sắc bén nhìn Du Lan khiến nàng ta cảm giật mình cúi gầm mặt xuống. Chàng tiếp lời: “Ta nói cho các người biết, nàng ấy không phải yêu nữ. Chính nàng ấy đã dùng máu cứu ta trong lúc ta suýt mất mạng... Các người nói nàng ấy là yêu nữ chẳng nhẽ các người cũng nói mẫu hậu ta là yêu nữ...”
Ai nấy đều im thin thít không dám mở miệng cất lời một tiếng nào. Đằng Vân chỉ biết đứng nhìn những con người mưu mô xảo quyệt ở đây với cái nhìn khinh bỉ.
“Hắt Sát, mau đem tên đạo sĩ ở đây chém đầu cho ta. Nếu các người còn dám đụng tới người của ta thì coi chừng cái mạng của ngươi đấy!”
Dứt lời Nguyên Ân quay phắt người khỏi đây với vẻ mặt hầm hầm.