Ngày mùng 9 tháng 9 Năm Hán Vĩ Đế thứ hai, hậu cung tuyển tú nữ.
.
Thiên gia nảy sinh một chuyện dở khóc dở cười.
Thiên Ái, Thiên Ánh Nguyệt là hai đại tiểu thư mấy năm nay được dạy dỗ để vào cung đều quá tuổi, Thiên Vân đã có chồng. Thiên phủ bất đắc dĩ cử một nữ nhi bất tài như đi tuyển tú. Có lẽ nếu biết trước rằng đến khi tuyển tú nữ chỉ còn mình tứ tiểu thư 15 tuổi này là phù hợp, chắc trước đây họ sẽ không tàn nhẫn với ta như thế. Nguyệt tỷ, Ái tỷ đều được học cầm, kỳ, thi, hoạ, vô cùng đầy đủ. Bây giờ hoá ra lại thành công cốc. Một nữ nhân như ta lại chẳng biết cái gì, đến chữ cũng chẳng biết lại phải vào cung. Một nữ nhi của Thiên phủ, của Đại Tư Mã Đại Tướng Quân Thiên Phùng lại ngu dốt như vậy. Ha, tuy là thiên hạ chê cười ta nhưng cũng xấu mặt Thiên phủ. Coi như đáng đời. Ta đâu phải là đứa kém thông minh, là đứa đần độn chứ? Chẳng qua cũng chỉ là vì Thiên Kỳ ta không được học, là vì Thiên Kỳ ta bị họ dày vò bắt nạt đủ điều mà thôi. Nhưng thật ra nếu nói về lợi ích thì cũng nhờ vậy mà ta lại làm công việc của một a hoàn rất tốt, nấu ăn phải ngon hơn đầu bếp hạng một một tấc. Chuyện bếp núc, khuôn mặt thanh tú và trí thông minh đơn thuần của mấy cô hàng chợ là những điểm mạnh duy nhất của ta. Đáng tiếc cho số phận hẩm hiu của Thiên gia có kì tuyển tú không như mong đợi này.
.
Sáng nay, trước khi đi, lão già Thiên Phùng đó đã đến dặn dò ta đủ chuyện.
Nào là vào cung xem trọng khuôn mặt, hơn nữa ta là tiểu thư Thiên phủ nên ta chắc chắn không bị đối xử tồi tệ, lão còn bảo rằng nhan sắc của ta rất tốt, vì thế ta không phải lo. Rồi lão không quên dặn ta mấy câu kiểu uống nước nhớ nguồn, nói giúp Thiên phủ vài câu thật tốt. Đại loại thế. Ta thì trước khi đi không muốn làm lão giận nên cứ ậm à ậm ờ mặc dù chán ghét lão ta tận mặt, xem vậy là biết ơn mười lăm năm cưu mang ta của lão.
.
Tử Cấm Thành dần dần hiện ra trước mắt. Thiên Kỳ ta bước xuống khỏi chiếc kiệu mà có lẽ là hoành tráng nhất trong số những chiếc kiệu đang đứng đây- trước cửa Tử Cấm Thành.
Một tên thái giám ăn mặc đơn giản, cũng khá cao sang, bước ra cúi đầu nghênh đón bọn ta. “Nô tài Lý Cường, hoan nghênh mấy vị tiểu thư tới Tử Cấm Thành.”
Nói xong tên đó vỗ tay một cái, ngay lập tức xuất hiện một dàn cung nữ, họ cúi người cung kính tỏ ý muốn dẫn đường.
.
Chà? Nói sao đây nhỉ? Ánh mặt trời rực rỡ chừng nào thì hoàng cung của Hán Vĩ Đế rộng lớn chừng đó. Nó được màu sắc khác nhau của vô vàn loài hoa xinh đẹp tô điểm lộng lẫy, còn hương thơm của chúng thì ngào ngạt nồng nàn đưa người dẫn lối. Vẫn biết hoàng cung thâm sâu đâu có như vẻ bề ngoài, mà sao khi nhìn cái vẻ huy hoàng tráng lệ này, ta lại nhất thời muốn tới. Kiểu như biết việc mình làm là ngu muội nhưng không hiểu sao vẫn muốn làm.
Ta còn đang bận suy nghĩ miên man về chuyện này chuyện nọ thì đột nhiên cung nữ nãy giờ im lặng đi bên cạnh ta hưng phấn lên tiếng, vẻ mặt trông đầy ngưỡng mộ:
- Tiểu thư, có phải tiểu thư là con gái của Đại Tướng Quân Thiên Phùng không ạ?
Rồi không đợi ta trả lời, cung nữ đó tiếp:
- Ai mà được hầu hạ tiểu thư sau này chắc hẳn là có phúc!
Ta mỉm cười, khẽ gật đầu tỏ vẻ “ta đây xuất thân cao quý nhưng rất khiêm nhường” với cung nữ đó. Trong bụng thì thầm nghĩ hoá ra ta vì lão già đó mà danh tiếng vang xa như vậy, chẳng hiểu mấy ngày nay, lão đi hô hoán chuyện gì rồi? Chắc tất cả mọi người đều biết thân phận quan trọng của lão trong triều đình, nắm giữ binh quyền, vô cùng cao quý. Nhưng đối với riêng ta mà nói, lão cũng chỉ là một tên già giả dối hèn mọn đã vứt bỏ mẹ ta, chà đạp lên ta mà thôi. Ta không hiểu chuyện thân phận, nên chỉ có thể nhìn người qua cái cách đối nhân xử thế.
.
Cung nữ đó dẫn ta đến một cung điện lớn. Tất cả các tiểu thư bao gồm cả ta đều ngồi ăn chung một bàn với nhau. Và điều đặc biệt của cái đợt tuyển tú nữ này là hoàng thượng sẽ cùng có mặt và thông qua đó lựa chọn tú nữ cũng như phong vị cho họ. Đây là điều khác biệt từ xưa tới nay chưa bao giờ có. Coi như là cũng đỡ mất mặt cho ta vì không phải phô trương biểu diễn tài năng gì. Chỉ cần ngồi ăn, ha, quá đơn giản đối với một người có nhu cầu thỏa mãn thực dục vô cùng cao, cao không đếm xuể như ta. Nếu ta không nhầm thì đây là ý của lão già nhà chăng? Không ngờ lão còn có thể can thiệp vào chuyện này. Xem ra ý lão là thật sự muốn ta vào cung. Còn nói chuyện ý của ta? Ta chưa từng nghĩ đến. Ta luôn cho rằng ta chỉ là một con cờ, muốn đi đâu thì đi đó, muốn chết thì cũng dễ như không. Trông qua thì có vẻ coi đời như ngọn cỏ, nhưng trong thâm tâm ta, cái lúc mà ngắm nhìn hoàng cung ấy, thật ra cũng có một ước mơ chứ nhỉ. Ước mơ như bao tiểu thư khác vào chốn Tử Cấm Thành này. Vị trí Hoàng hậu thì đã có, vậy đã mơ mà không ai cấm đoán thì dại gì ta không mơ được trở thành Hoàng Quý phi? Khoé môi ta bất giác cong lên ngờ nghệch.
Tiếng hô “Hoàng thượng giá đáo” văng vẳng bên tai mà ta cũng không chú ý, căn bản đã quá hút hồn bởi dáng vẻ của nam nhân đó rồi.
.
.
.
.
Hàn Vi Khả Hy- “Hoàng Quý Phi”