Đẹp quá. Đẹp đến nỗi tất cả các nữ nhân khác cũng xuýt xoa trầm trồ. Vị nam nhân đó cao quý đúng chất là một vị chủ nhân thiên hạ, khuôn mặt vừa vuông vắn vừa cương nghị lại vừa hài hoà như cẩm thạch, ánh mắt thâm sâu trầm tư sắc sảo như biết nói, nhìn vào còn tưởng như hai con ngươi đen hơn cả bầu trời đêm. Bộ Long bào trên người hắn một màu vàng sáng rực rỡ, tôn thêm dáng vẻ uy nghiêm và tư cách khác thường.
Khi bừng tỉnh và nhận ra rõ ràng là bọn ta đang thất lễ khi gặp một người đường đường là hoàng thượng mà cứ nhìn chằm chằm như vậy, ta nhanh chân quỳ xuống.
Rồi ngay lập tức tất cả vị tiểu thư khác cũng giật mình quỳ rạp xuống, cung kính hành lễ.
Hắn mỉm cười nhẹ nhàng, một nụ cười hơn cả hoa đào nở rộ của tháng ba.
.
Trên bàn ăn trải gấm sang trọng, bao nhiêu cao lương mĩ vị lần lượt được dọn ra, bụng ta liên tục biểu tình đòi ăn. Nhưng những nữ nhân khác tâm tình không giống như ta, các nàng làm ra vẻ e lệ đoan trang cười nói, chẳng thèm liếc mắt tới sơn hào hải vị trên bàn tiệc. Ta thì nhìn như hổ đói, tưởng tượng chỉ cần đợi hiệu lệnh xuất phát là ăn ngay lập tức, ăn ngay tức thì. Thế mà ước mơ mãi chỉ là vọng tưởng hão huyền. Cái bọn tiểu thư này cứ nói suốt, ta sốt hết cả ruột. Bây giờ ta lại ngồi ngay bên cạnh hoàng thượng, nếu ăn thì có coi là mất mặt không? Ta thầm than thở sao mà cuộc đời nó đưa đẩy ta thành ra cái nông nỗi chết dẫm này không biết. -_-
.
Ngồi tới đau lưng đói bụng mà chưa được miếng nào, thức ăn thì một lúc lại nguội lạnh làm tội mấy tên cung nữ thái giám cứ dọn vào dọn ra. Tuyệt vọng một lúc thì chợt trong đầu ta có một ý tưởng, mà bây giờ đây, cái “khoảnh khắc bụng đói” này đây, ta cho rằng nó rất có lý và thông minh. Họ không ăn đói bụng mặc kệ họ, mình mà ăn mất mặt mặc kệ mình? Nếu có hỏi thì bảo đói bụng mệt mỏi quá dẫn đến đầu óc không tỉnh táo, đúng sai không thể, không thể nào phân biệt được. Được được, lí do nghe cũng được lắm, thông minh, thông minh. Mà cái bản tính từ lâu của ta ấy là, “hầu hết” một khi đã nghĩ là làm. Với thêm cái chuyện bụng sôi sùng sục làm ta tăng thêm nhiệt huyết nữa, ta ngay lập tức cầm đũa cầm bát cầm thìa lên ăn lia lịa.
Khi ta đang mải mê ăn cho sạch mấy cái đĩa thì đột có một vị tiểu thư nãy giờ cười nói vui vẻ với hoàng thượng quay sang hỏi ta, giọng nói chua chát của nàng ta thật có thể nghe ra bảy phần châm chọc:
- Vị muội muội hình như vẫn rất đói? Có cần bảo nhà bếp làm thêm một bàn tiệc nữa cho muội không?
Thực ra thì ta rất tán thành ý kiến của vị tiểu thư nào đó này dù ta vẫn biết rằng nàng ta đang cố gắng làm ta xấu mặt. Nhưng bây giờ ta có thể nói”Ừ, phiền tỷ tỷ” sao? Làm thế mặt dày như ta cũng muốn độn thổ đến chui xuống lỗ. Ta bất đắc dĩ thở dài một hơi, tiếc nuối nhìn bàn ăn rồi lau miệng, mỉm cười đáp:
- Vị tỷ tỷ không phải đang trò chuyện gì đó với hoàng thượng sao? Tại sao lại nói với muội?
Nàng ta có lẽ nghe ta nhắc đến hắn nên khẽ nhìn hắn một cái ra vẻ đong tình đẩy ý rồi mới tiếp tục với ta:
- Sau này có khi đều là tỷ muội với nhau, hoà thuận với nhau thì sẽ tốt hơn mà.
Ta thả đũa, nàng ta nói “có khi” ám chỉ là ta có thể bị loại sao? Tuy có hơi giận thật nhưng ta vẫn thản nhiên cười. Giả vờ ngốc nghếch như không hiểu ý của nàng ta, ta đáp:
- Ừ. Có khi tỷ tỷ bị loại thì khỏi làm tỷ muội rồi. Nhưng không sao, nếu tỷ muốn thì đến lúc đó nói với ta một câu, sẽ cho tỷ làm muội muội.
Nàng ta nhăn mặt, ngón tay trắng trẻo chỉ thẳng về phía ta, ánh mắt như ánh lửa, dáng vẻ như muốn ngay lập tức chồm tới bóp chết người ngồi đối diện là ta đây. Nàng ta tức giận nghiền từng chữ:
- Ngươi... Ngươi dám...
Các nữ nhân khác đang nói chuyện xung quanh cũng đều nhận thấy có cuộc đối đáp căng thẳng vừa mới xuất hiện, họ ngay lập tức quay sang, ta lại bất đắc dĩ trở thành tâm điểm chú ý.
Tên Hoàng thượng đó nãy giờ ngồi im, bây giờ mới mỉm cười hoà giải:
- Mới ngày đầu tiên đã nói như vậy, thế ngày hôm sau, có khi lại là tỷ muội với nhau, đến lúc đó lại hối hận không kịp.
Hắn nói xong liền quay sang ta, đôi môi khẽ cong lên thành một nụ cười đầy thâm ý, còn ta thì không thể bình tĩnh được như hắn, bật cười sằng sặc. Các nữ nhân khác và ngay cả vị tiểu thư đó cũng dùng đôi mắt khó hiểu nhìn ta và hoàng thượng. Cũng phải, chỉ có người trong cuộc mới hiểu chuyện người trong cuộc. Là hắn đang vui vẻ hùa theo ta rồi. Nhưng ta có thể nói toạc móng heo ra sao? Thế là vừa cười lại vừa nghĩ một lúc, ta mới mở miệng nói:
- Vị tỷ tỷ... Ấy vị tiểu thư à, sau này có cơ hội thì làm tỷ muội với nhau nhé.
Hoàng thượng như cười nhìn ta một lúc, tiếp tục nhâm nhi ly trà. Thần thái bình tĩnh, thảnh thơi một cách lạ thường.
Ta thầm hỏi, vị đế vương nào cũng có thể như vậy sao?
.
.
.
.
Hàn Vi Khả Hy- “Hoàng Quý phi”