Cửu Châu tỉnh giấc lúc trời vẫn còn chưa sáng, nàng dậy vì đói quá, đưa mắt nhìn Thần Vương đang ngủ say, nàng nhẹ nhàng ngồi dậy.
“Đi đâu đấy?” Thần Vương mở mắt ra, bắt lấy tay nàng, “Trời còn chưa sáng mà.”
“Ta đói bụng.” Cửu Châu xoa bụng, nhớ lại hôm qua cả hai chưa ăn tối, đỏ mặt hỏi, “Điện hạ có đói không?”
“Nàng chờ một lát.” Thần Vương ngồi dậy, cởi ngoại bào khoác vào cho Cửu Châu, “Nàng cứ ở trên giường chờ ta, ta bảo hạ nhân làm cơm cho nàng.”
Lúc lướt qua Cửu Châu, Thần Vương cúi người đặt lên má nàng một nụ hôn, vờ như bình tĩnh, “Ngoan ngoãn chờ ta về.”
Nếu không phải bị vành tai đỏ au bán đứng, thì hắn quả thật là một đấng trượng phụ vừa điềm tĩnh vừa dịu dàng.
Vắt chéo tay ra sau lưng, cố gắng để bóng lưng mình thật phong độ, Thần Vương vén rèm bước ra gian ngoài, “Người đâu.”
“Thưa Vương gia.” Thái giám và cung nữ gác đêm lật đật đứng dậy đi tới trước mặt Thần Vương.
“Chuẩn bị bữa sáng đi.” Hắn nhìn bóng đêm bên ngoài cửa sổ, ăn sáng bây giờ thì sớm quá.
“Vương gia, Xuân Phân cô nương đã dặn phòng bếp chuẩn bị sẵn đồ ăn rồi ạ, nô tỳ mang lên ngay.” Cung nữ khom người rời khỏi phòng.
Thần Vương hài lòng gật đầu, vẫn là hạ nhân Minh gia biết cách hầu hạ Cửu Châu nhất.
Hắn thở dài, thấy có chút nhớ đám nô tài ở phủ Thần Vương, chỉ cần hắn nhướn mày là bọn họ đã biết hắn muốn gì.
Dùng bữa sáng xong, Cửu Châu ngồi trước bàn bắt đầu trang điểm.
“Điện hạ, dùng mấy món trang sức này có phải xa hoa quá không?”
“Hôm nay nàng phải đi gặp bốn tẩu tẩu, từ vải vóc đến trang sức nhất định phải là thứ tốt nhất.” Thần Vương vẽ hoa điền cho nàng, xoay người khẽ thì thầm bên tai Cửu Châu, “Nàng là Vương phi, nếu ăn vận đơn giản quá, ngoài mặt bọn họ sẽ khen nàng cần kiệm đoan chính, nhưng sau lưng sẽ nghĩ rằng nàng không được ta xem trọng.”
“Phận là phụ nữ, nhưng lại lấy sự sủng ái của phu quân làm vũ khí.” Cửu Châu cụp mắt, ý cười trên gương mặt dần phai.
“Thế đạo vẫn luôn bất công với phụ nữ mà.” Thần Vương chọn một bộ diêu cài lên tóc Cửu Châu, “Tuy ta không thể thay đổi suy nghĩ của tất cả mọi người, nhưng ta sẽ cố gắng không để nàng phải chịu bất công.”
Hồi nhỏ, mẫu hậu từng nói với hắn rằng, phụ nữ sống trên đời này rất khổ, sau này lớn lên, con chớ nên quá khắt khe với phụ nữ.
“Ta biết điện hạ là người đàn ông tốt trên đời này mà.” Cửu Châu ngẩng đầu mỉm cười với Thần Vương.
Thần Vương sảng khoái tiếp nhận lời khen đó.
Tục ngữ có câu, tình nhân trong mắt tựa Tây Thi. Cửu Châu thích hắn, hiển nhiên sẽ cảm thấy hắn là một người đàn ông hiếm có trên đời.
Không sao hết.
Sắc trời vừa hửng sáng, hai người đã xuất phát từ Kỳ Lân cung đến Chương Lục cung.
“Hôm qua chúng ta thất hẹn, có phải thất lễ lắm không?” Hai người ngồi trên kiệu, thỉnh thoảng trông thấy vài cung nhân cầm theo đèn lồng đi lướt qua, Cửu Châu ngoái đầu nhìn hoàng cung rộng lớn ngút ngàn, khẽ nhích lại gần Thần Vương.
“Nàng tưởng bọn họ chỉ đơn giản là muốn gặp chúng ta à?” Thần Vương cười nhạt, “Bao năm qua họ gai mắt ta lâu lắm rồi, nhưng không dám trút giận. Lần này cuối cùng cũng có lý do quang minh chính đại để nhận lễ của ta, bọn họ đang mong chờ lắm đấy.”
Cửu Châu, “...”
Tình huynh đệ chốn hoàng gia phức tạp thật.
“Lát nữa đến Chương Lục cung, nàng cứ giao hết mọi chuyện cho ta.” Hắn cầ, tay nàng ngắm nghía, “Ta cam đoan sẽ không để nàng chịu thiệt.”
“Vâng.” Cửu Châu gật đầu.
Trước khi tiến cung, phụ thân đã nói với nàng về bối cảnh tính tình của năm vị hoàng tử trong cung, và cả gút mắc tranh đấu giữa bọn họ.
Thái giám gác cổng ở Chương Lục cung nghe thấy tiếng đập cửa ở bên ngoài, ngáp một cái rồi chỉnh lại bộ đồ dúm dó trên người, đang định hỏi ai đến thì nghe bên ngoài có người cất cao giọng thông báo, “Thần Vương gia và Thần Vương phi đến bái phỏng bốn vị hoàng tử điện hạ, xin mở cửa.”
Thần Vương và Thần Vương phi?
Thái giám gác cổng vội vàng mở cửa, cúi gằm đầu không dám ngẩng lên, “Tiểu nhân bái kiến Vương gia, bái kiến Vương phi.”
“Các ca ca của bổn vương đã dậy chưa?”
“Bẩm điện hạ, bốn vị điện hạ vẫn chưa dậy.”
Thần Vương nắm tay Cửu Châu bước vào viện, “Không sao, cho người mang bánh trái lên đây, bổn vương và Vương phi sẽ ngồi ngoài viện chờ. Các ngươi không được phép làm phiền chủ tử, đợi bọn họ dậy rồi nói sau.”
Nhóm cung nhân vâng vâng dạ dạ, nhưng ai nào dám để Thần Vương và Thần Vương phi chờ đợi, nhân lúc châm trà cho hai người, vài cung nhân đã lặng lẽ đi gọi các chủ tử ở các viện dậy.
Thần Vương nhíu mày nhìn những kẻ lén lút ấy, vờ như không nhìn thấy, cười nói với Cửu Châu, “Ở đây cũng lâu rồi nên chuyển ra ngoài vẫn thấy chưa quen.”
Cửu Châu mỉm cười, vừa quay đầu lại đã thấy một cung nữ trông khá quen mắt đang lén nhìn mình, nàng vẫy tay gọi, “Tới đây nào.”
“Bái kiến Vương phi.” Một cung nữ lấy ra kết trang trí tự tay bện, nói, “Đây là kiểu nút kết mà Vương phi đã hỏi khi đến Chương Lục cung lần trước, nô tỳ đã bện một cái mới cho người đây ạ.”
“Vương phi, đây là dây đan mà nô tỳ làm cho người, Vương phi xem thử đi ạ.” Một cung nữ khác lấy lấy dây đan ra.
Thần Vương, “...”
Có Vương phi ở đây, Vương gia như hắn còn oai phong nữa không hả?
Hoài Vương đang say giấc thì bỗng nghe thấy có ai đó đang gọi mình, hắn bực bội ngồi dậy, sầm mặt hỏi, “Chuyện gì?”
Nhớ đến tối qua Vân Độ Khanh dám cho bọn họ leo cây, hắn càng nghĩ càng tức, lăn qua lộn lại đến nửa đêm mới ngủ, giờ có chuyện gì quan trọng mà một hai phải gọi hắn dậy?
“Bẩm Vương gia, Thần Vương gia đưa Vương phi đến chơi.”
“Cái gì?” Đôi mắt nhập nhèm của Hoài Vương trợn to, nhìn ra ngoài cửa sổ, giận sôi gan, “Trời còn chưa sáng mà hắn đến đây làm gì?!”
Có điên không?
Hôm qua đợi cả một ngày thì không thấy bóng dáng đâu. Bây giờ mọi người đang ngủ say thì lại vác xác tới.
Thằng Vân Độ Khanh này chưa bao giờ làm nổi chuyện gì bình thường.
“Thần Vương nói không cần gọi Vương gia dậy.” Tiểu thái giám thấy Vương gia giận đến méo mặt, vội đáp, “Vương gia cứ ngủ tiếp đi.”
“Hầu hạ bổn vương thay quần áo.” Hoài Vương hít sâu một hơi, tuy nói thế nhưng hắn cũng không thể để Vân Độ Khanh ngồi chờ ngoài viện, huống hồ còn có thiên kim của Minh gia ở đó.
Bây giờ hắn mà để Vân Độ Khanh ngồi trong viện chờ mình, bảo đảm một canh giờ sau, chuyện này sẽ truyền đến tai phụ hoàng ngay.
“Phái người đi báo với Vương phi, bảo nàng ấy chuẩn bị ra ngoài tiếp chuyện với Ngũ đệ muội.”
Vợ chồng Vân Diên Trạch lại đến trước Hoài Vương, Vân Diên Trạch đi tới trước mặt Thần Vương, “Ngũ đệ với Ngũ đệ muội đến sớm thế.”
“Tứ ca.” Thần Vương cười, “Vương phi nhà ta vừa vào cửa, đương nhiên là ta phải đưa nàng đến ra mắt các vị ca ca rồi.”
“Tiểu Trư.” Hắn gãi nhẹ lên mu bàn tay Cửu Châu, “Nào, chào Tứ ca với Tứ tẩu đi.”
“Chào Tứ ca, chào Tứ tẩu.” Cửu Châu đứng dậy định hành lễ, nhưng Tôn Thái Dao nhanh tay ngăn lại, “Đều là người nhà cả, cần gì để ý lễ lược như thế, muội muội ngồi xuống đi.”
“Tứ tẩu nói đúng đấy.” Thần Vương nhướng mày cười, “Cửu Châu, nàng cứ ngồi đi.”
Tôn Thái Dao suýt không giữ được nụ cười trên mặt, theo phong tục, giữa anh anh em dâu rể trong nhà thì lẽ ra hắn phải nhường nhịn một bước, sau đó bắt đầu chào hỏi. Nhưng nàng ta không ngờ Thần Vương điện hạ lại thẳng thắn đến thế, vừa bảo không quan trọng lễ tiết là để Minh Cửu Châu ngồi xuống ngay.
Càng ly kỳ hơn chính là, Thần Vương nói thế mà Minh Cửu Châu lại ngoan ngoãn làm theo, không hề có ý khuyên nhủ.
Bầu không khí trở nên gượng gạo, may là Hoài Vương xuất hiện đúng lúc, hóa giải sự lúng túng trong lòng Tôn Thái Dao.
“Đại ca cũng dậy rồi?” Thần Vương vờ như không nhìn thấy quầng thâm dưới mắt Hoài Vương, “Ngủ sớm dậy sớm thì tinh thần cũng tốt hơn, đại ca ngồi xuống uống cùng đệ một tách trà nào.”
Người có thể yên tâm thoải mái ngủ sớm cũng chỉ có ngươi, chỉ có ngươi thôi!
Hoài Vương cười đến méo mặt, hắn ngồi xuống cạnh Thần Vương, “Sao hôm nay đệ đệ lại đến sớm thế?”
“Tối qua đệ đã trằn trọc rất lâu, thấy trời tối rồi không nên quấy rầy bốn vị ca ca.” Thần Vương ngắm nhìn ánh bình minh le lói phía chân trời, “Nhưng không thể không đến thăm các huynh khiến đệ ăn không ngon, ngủ không yên. Thế nên vừa sáng ra đệ đã đưa Vương phi đến ra mắt các huynh trưởng, xem như là thành ý của đệ.”
Cái con khỉ khô ấy.
Còn lâu Hoài Vương mới thèm tin ba cái lời của Vân Độ Khanh.
Từ nhỏ đến lớn có bao giờ Vân Độ Khanh quan trọng lễ tiết đâu?
Hồi đó ở trên linh đường của tiên đế, hắn còn dám lén giấu thịt bò khô trong tay áo để ăn, tuy ai thấy cũng đều có phần, hắn ta cũng được ăn chung, nhưng chỉ dựa vào chuyện này cũng đủ chứng minh Vân Độ Khanh không phải là người trọng quy tắc.
Hắn sẽ vì chuyện này mà ăn không ngon, ngủ không yên ư?
Vân Độ Khanh mặt dày dám nói mấy lời này, nhưng hắn ta lại ngại tin.
Dù buồn nôn cách mấy, hắn vẫn phải mỉm cười phóng khoáng, “Ngũ đệ khách sáo quá, lần sau đừng như thế nữa.”
Cứ vài lần như thế nữa, cho dù các ca ca chịu được thì tóc trên đầu cũng không chịu nổi nữa.
An Vương là người cuối cùng xuất hiện, hắn vừa đi vừa chỉnh lại đai lưng, “Ngũ đệ đến sớm thế.”
Thần Vương lại lôi lý do vừa nãy ra nói lại lần nữa.
An Vương, “...”
Mấy lời vô lý đến thế ai mà tin?
Hắn quay sang nhìn Ngũ đệ muội, ấy thế mà muội ấy lại gật đầu lia lịa, trong mắt tràn ngập sự tín nhiệm với Ngũ đệ.
Thôi thôi, nam nữ thế gian muôn hình muôn vẻ, kiểu gì cũng có vài người hợp nhau.
Chờ sau khi bốn ca ca tẩu tẩu đến đông đủ, Thần Vương mới kéo Cửu Châu hành lễ với bọn họ.
“Giữa chị em dâu chúng ta, muội là người nhỏ tuổi nhất, còn ta là lớn nhất.” Hoài Vương phi lấy lễ vật đã chuẩn bị sẵn ra tặng cho Cửu Châu, “Trong cung ít người, bình thường nhớ qua lại nhiều hơn nhé.”
“Đa tạ Đại tẩu.” Cửu Châu mỉm cười cám ơn.
“Đây là quà ta đã chuẩn bị để tặng cho Ngũ đệ muội.” An Vương phi chẳng những xinh đẹp mà âm thanh cũng rất êm tai, “Bình thường ta rất thích người có dáng, sau này nếu ta đến Kỳ Lân cung chơi thì Ngũ đệ muội đừng chê ta phiền nhé.”
Cửu Châu nhận hộp quà của An Vương phi, quan sát gương mặt nàng ta, “Nhị tẩu quả là tuyệt sắc giai nhân.”
An Vương càng cười thêm vui, tháo chiếc vòng tay đang đeo xuống rồi đeo vào tay Cửu Châu.
Nàng ta rất thích những cô nương có cái miệng ngọt như đường, lại có mắt nhìn như Ngũ đệ muội.
Tĩnh Vương phi trầm tính, sau khi chào hỏi vài câu khách sáo với Cửu Châu thì đứng sau lưng hai vị tẩu tử không nói thêm gì.
“Minh... Ngũ đệ muội.” Tôn Thái Dao cụp mắt, mỗi lần đứng gần Minh Cửu Châu, nàng ta lại không dám nhìn thẳng vào mắt nàng.
Mỗi một lần Minh Cửu Châu xuất hiện đều như đang nhắc nhở rằng, nàng ta chỉ là một tên trộm.
Sự giáo dục từ nhỏ với tư tâm của Tôn Thái Dao cứ liên tục giày vò nàng ta.
“Tứ tẩu?” Cửu Châu mỉm cười nhìn nàng ta, “Tẩu sao thế?”