Mỗi lần ở cạnh Tôn Thái Dao, Cửu Châu lại cảm thấy đối phương nhìn mình với ánh mắt rất kỳ lạ.
“Lần đầu tiên gặp đệ muội là khi muội vừa mới lên kinh, chớp mắt cái chúng ta đã trở thành người nhà.” Tôn Thái Dao dịu dàng mỉm cười, đưa cho Cửu Châu món quà mà mình đã chuẩn bị từ trước, “Chúc đệ muội và Ngũ đệ tình bền hơn vàng, trăm năm hạnh phúc.”
“Đa tạ Tứ tẩu.” Cửu Châu nhận hộp quà rồi đưa cho Xuân Phân cầm. Nàng kéo tay áo Thần Vương, “Điện hạ, ta và các tẩu sang bên kia ngồi nhé, chàng với mấy vị điện hạ cứ từ từ hàn huyên.”
“Được.” Thần Vương gật đầu, không quên dặn dò, “Buổi sáng lạnh, nàng chớ ăn đồ lạnh.”
“Vâng, vâng.” Cửu Châu vừa gật đầu vừa cùng nhóm hoàng tử phi đi tới bàn bên kia.
“Không ngờ Ngũ đệ lại biết quan tâm người bên cạnh như thế.” Vừa ngồi xuống, An Vương phi đã bắt đầu thoải mái mở lời, “Biết thương người.”
“Xưa nay điện hạ vẫn đối xử với mọi người như vậy mà.” Cửu Châu định nhón một miếng trái cây, nhưng nhớ ra loại này tính hàn, thế là đổi hướng, lấy một miếng bánh ngọt.
“Thế hả?” An Vương phi cười gượng, nâng chén trà lên hòng che giấu sự thất thố của mình, “Đúng vậy, đúng vậy, ngay cả phụ hoàng cũng rất thích Ngũ đệ.”
Còn những chuyện khác thì nàng ta không dám khen.
Hoài Vương phi nâng tách trà, mỉm cười nhìn An Vương phi, Nhị đệ muội trông có vẻ thẳng thắn, nhưng gặp ai cần nói gì thì lại biết rất rõ.
Còn có một điểm khá lợi hại chính là, nàng ta thành hôn với An Vương đã ba năm, nhưng bên cạnh An Vương chưa từng xuất hiện một người phụ nữ nào khác.
“Hoa điền của đệ muội xinh thật.” An Vương phi ngắm nghía hoa điền trên trán Cửu Châu, “Trông không giống hình dán, đệ muội tự tay vẽ hả?”
Không hổ danh là hậu nhân của Minh gia, ngay cả hoa điền cũng trở nên sống động.
“Là điện hạ vẽ đấy.” Cửu Châu thấy các tẩu tẩu ai cũng trang điểm nhạt, trong bụng lấy làm kinh ngạc, không phải điện hạ nói chị em dâu ở cạnh nhau thường ganh đua sắc đẹp ư, vì sao các tẩu tẩu lại trang điểm đơn giản như thế?
“Hôm nay dậy hơi vội, không rửa mặt kỹ càng, đã khiến đệ muội chê cười rồi.” Hoài Vương phi nghĩ, nếu không phải sáng sớm tinh mơ Thần Vương đã đến đây thì bọn họ đâu cần phải lật đật cuống cuồng như thế.
Cửu Châu không tiếp lời, thậm chí còn thấy chột dạ.
Là do nàng dậy quá sớm nên đã đánh thức điện hạ.
Tôn Thái Dao nhìn hoa điền giữa trán Cửu Châu, Vân Độ Khanh vẽ nó thật à?
Nàng ta quay sang nhìn nhóm hoàng tử đang ngồi đằng kia, Vân Độ Khanh ăn vận rất nổi bật. Nàng ta không cách nào tưởng tượng nổi, một người đàn ông thế lại có thể nhẫn nại vẽ hoa điền cho phụ nữ.
“Thuở trẻ Ngũ đệ muội không ở kinh nên có lẽ không biết chúng ta.” Hoài Vương phi dịu dàng giới thiệu bọn họ với Cửu Châu, “Nhà ta họ Ngô, gia phụ là Công bộ Thị lang. Nhị đệ muội họ Lý, là người kinh thành, có điều phụ thân muội ấy đang nhậm chức ở châu khác, chưa hết nhiệm kỳ nên chưa thể về kinh. Tam đệ muội họ Đỗ, tổ tiên cũng là dòng dõi cao quý. Nhà Tứ đệ muội là thi thư thế gia, tổ tiên cũng có không ít danh thần lương sĩ.”
Nói đến đây, Hoài Vương phi cười, “Đời cha chú của chúng ta đều là đồng liêu trên triều, bây giờ chúng ta lại thành người một nhà, sau này phải sống hòa thuận với nhau, đừng gây mâu thuẫn khiến người khác cười chê hoàng gia.”
Nàng ta cố ý liếc sang Tôn Thái Dao, “Nếu tính ra thì Tứ đệ muội chỉ lớn hơn Ngũ đệ muội có một tuổi thôi nhỉ?”
“Đại tẩu nói đúng rồi.” Tôn Thái Dao biết An Vương phi đang nói cho mình nghe. Vào đêm tiệc giao thừa, vì Minh Kính Châu mà điện hạ đã mất đi mẫu phi, mất đi người thân, ngay tới tước vị cũng chẳng còn.
Ở trong mơ, nàng ta tận mắt chứng kiến Minh Cửu Châu cùng điện hạ đồng quy vu tận, nhưng trở về thực tại, nàng ta chỉ thấy một Minh Cửu Châu dịu dàng lương thiện.
“Bình thường ở trong cung cũng không có chuyện gì làm, chúng ta họp nhau chơi cờ đánh bài, ngày tháng cũng dễ chịu hơn.” Hoài Vương phi là trưởng tẩu nên luôn tỏ ra săn sóc trước mắt các vị đệ muội.
“Thỉnh thoảng các huynh đệ bọn họ cũng rất thích tụ tập ăn lẩu, tỷ muội chúng ta không thể thua kém được.” An Vương phi nói tiếp, “Ngũ đệ muội mới được gả vào hoàng gia, năm người chúng ta coi như đầy đủ rồi, nồi lẩu hình tròn, sum vầy bên nhau vừa vui lại vừa đoàn viên, lửa hồng có ngụ ý tốt, Ngũ đệ muội thấy sao?”
Cửu Châu cũng rất hứng thú, gật đầu đáp, “Được đó.”
“Được, vậy để ta bảo phòng bếp thu xếp.” Hoài Vương phi nói với cung nữ bên cạnh, “Đi hỏi các hoàng tử xem bọn họ có muốn ăn lẩu chung không?”
Ngoài Vân Diên Trạch ra thì chẳng vị hoàng tử nào ghét ăn lẩu, tiếc là chẳng ai thèm quan tâm đến ý kiến của Vân Diên Trạch, vừa nghe mấy Vương phi muốn ăn lẩu là bọn họ đồng ý ngay.
Các huynh đệ đồng ý xong mới sực nhớ phải hỏi ý kiến Vân Diên Trạch, Hoài Vương quay sang nhìn hắn, “Vết thương của Tứ đệ đã lành, ăn lẩu không sao chứ?”
“Đa tạ Đại ca đã quan tâm, thương thế của ta đã khỏi rồi.” Vân Diên Trạch mỉm cười, “Ăn lẩu cũng không sao, đông người càng thêm vui.”
Cung nhân Chương Lục cung dựng một cái bàn tròn thật lớn, mọi người quây quần ngồi bên nhau, cứ hai người lại dùng một nồi lẩu.
Người Lăng Châu không ăn quá cay, nhưng Cửu Châu ăn lẩu lại thích cay một tí. Thần Vương sợ nàng cay nên không bỏ nhiều sa tế vào nồi.
“Ngũ đệ muội thích ăn thịt bò hả?” Tôn Thái Dao thấy Cửu Châu gắp một miếng thịt bò bỏ vào chén, ngạc nhiên hỏi, “Ta cứ tưởng muội kiêng món này.”
“Tứ đệ muội à, Cửu Châu chỉ được gửi nuôi ở đạo quán chứ không phải nhập đạo môn, đâu cần phải kiêng thịt.” Chỉ một buổi trưa ngắn ngủi, An Vương phi đã đổi xưng hô từ Ngũ đệ muội sang tên của nàng, “Đại phu nói phụ nữ phải ăn nhiều thịt bò mới bổ dưỡng.”
Cửu Châu gật đầu, “Nhị tẩu nói đúng, từ nhỏ ta đã không cần phải ăn kiêng món gì.”
Bình thường các sư phụ không cho nàng ăn thịt bò không phải vì kiêng kỵ, mà là do thịt bò quá đắt, mà bọn họ lại quá nghèo không mua nổi.
“Hóa ra là thế.” Tôn Thái Dao cười gượng, “Trách ta không biết gì, khiến đệ muội đã chê cười.”
“Có gì đâu.” Cửu Châu khó hiểu nhìn nàng ta, “Tẩu có ý tốt quan tâm ta, vì sao ta lại phải chê cười tẩu? Người một nhà nói đùa vài câu thì có làm sao.”
“Nếm thử miếng cá này xem.” Thần Vương gắp miếng cá đã nấu chín bỏ vào chén Cửu Châu, ngẩng đầu nói với Tôn Thái Dao, “Tứ tẩu, Vương phi nhà ta hơi thẳng tính, xưa nay chưa bao giờ để ý đến những chuyện nhỏ nhặt này.”
Tôn Thái Dao lắc đầu, nhìn Cửu Châu ăn cá xong, Thần Vương tự nhiên lấy khăn tay lau khóe miệng cho nàng, nàng ta cụp mắt mỉm cười, “Tính Ngũ đệ muội như thế cũng rất tốt.”
“Đồ ăn chín rồi.” Vân Diên Trạch nhỏ giọng nhắc nhở, “Để lâu sẽ mất ngon.”
“Đa tạ điện hạ.” Tôn Thái Dao gắp đồ ăn bỏ vào chén, đưa đến miệng, nóng đến độ đầu lưỡi nàng ta như bị thiêu đốt.
“Sao thế, không ngon à?” Vân Diên Trạch dịu dàng hỏi nàng ta.
“Không phải.” Nàng ta lắc đầu, cố gắng nuốt cái nóng xuống bụng, trong lòng chợt thấy khó chịu, ngay cả chính bản thân nàng ta cũng không hiểu vì sao lại thế.
“Nào.” Vân Diên Trạch lại gắp thêm một miếng bỏ vào chén nàng ta.
“Cám ơn điện hạ.” Tôn Thái Dao nhìn ánh mắt dịu dàng của hắn, mỉm cười.
“Cái này không ngon.”
Cửu Châu nhíu mày, “Đắng quá.”
“Còn nhỏ nên không thích ăn đắng?” Thần Vương khẽ cười, gắp miếng đồ ăn trong chén nàng ra, sau đó lại gắp thêm hai miếng thịt hun khói, “Thôi, để bổn vương ăn giúp nàng.”
Hoài Vương nhìn hai người bám dính lấy nhau, bực bội nhìn sang chỗ khác, lại thấy Nhị đệ muội chỉ cái gì thì Nhị đệ gắp cái đó, nghe lời còn hơn cả hạ nhân.
Mấy đứa này bệnh hết rồi hả?
Do không đủ cung nhân để sai sử, hay là do đồ ăn bọn hắn gắp ngon hơn mấy người kia gắp?
“Vương gia.” Hoài Vương phi nhìn hắn ta, “Sao chàng không ăn mà nhìn người khác làm gì?”
Nhìn lâu như thế mà cũng chẳng thấy có tiến bộ chút nào. Tướng công nhà người ta đều biết gắp thức ăn cho thê tử của mình, còn hắn thì sao, biết làm gì?
Chỉ biết có mỗi ăn thôi!
Đúng là bực bội mà!
“Ây.” Hoài Vương lắc đầu, khẽ cười vào tai nàng ta, “Đàn ông sao có thể giống Ngũ đệ được, chẳng có chút khí chất đại trương phu nào cả.”
Trong giây phút đó, Hoài Vương phi chỉ muốn nhấn đầu hắn ta vào nồi lẩu trước mắt, “Ờ.”
Nghe thấy Vương phi nhà mình cười, Hoài Vương vô cùng tự tin, “Xem ra nàng cũng đồng ý với quan điểm của ta.”
Hoài Vương phi hít một hơi thật sâu.
Thôi thôi, mưu sát hoàng tử trước mặt mọi người sẽ liên lụy cửu tộc, nàng ta nhịn vậy.
“Vương phi.” Xuân Phân đi tới bên cạnh Cửu Châu, nói nhỏ với nàng, “Nhóm lão Thái phi bên tây cung cho người mang quà đến, nói muốn chúc mừng đại hôn của người và Vương gia. Người tới còn nói, các Thái phi là người quen cũ của hai người, hai người không có mặt ở đó nên nô tỳ đã tự tiện làm chủ nhận quà rồi ạ.”
“Bọn họ có nói nhận lệnh từ vị Thái phi nào không?” Thần Vương ngồi cạnh Cửu Châu, nên hắn nghe rõ lời Xuân Phân nói.
“Là Triệu Thái phi, Chu Thái phi và các vị Quý nhân khác ạ.” Xuân Phân nêu tên của hai vị Thái phi có địa vị cao nhất.
“Bổn Vương biết rồi, ngươi cứ nhận đồ đi.” Thần Vương gật đầu, sợ Cửu Châu không biết lão Thái phi nào, hắn khẽ thì thầm bên tai nàng, “Triệu Thái phi chính là Thái phi đã tặng hổ bông cho nàng, những người này từng nhận ân huệ của mẫu hậu, nếu chúng ta không nhận lễ vật thì bọn họ lại sốt ruột bất an cho xem.”
“Không biết chân mèo con đã khỏi chưa nhỉ.” Nhắc đến mấy vị Thái phi, Cửu Châu chợt nhớ đến chú mèo con bị thương ở chân.
“Chờ nàng lại mặt trở về, ta đưa nàng đến cung Thái phi thăm nó nhé.”
“Lại mặt?” Cửu Châu nhìn hắn bằng đôi mắt sáng rực, “Ma ma do Lễ bộ phái đến có nói, trong cung không có quy tắc lại mặt, điện hạ đưa ta về nhà thật ư?”
“Trong cung có quy tắc là chuyện trong cung, nhưng tuân thủ hay không là chuyện của ta.” Thần Vương lại gắp thêm miếng cá bỏ vào chén Cửu Châu, ăn nhiều cá sẽ thông minh, “Yên tâm đi, có ta ở đây, ngày mai nhất định sẽ đưa nàng về nhà.”
“Cách gì thế?” Cửu Châu hết sức tò mò.
“Bí mật.” Thần Vương nở nụ cười thần bí, “Chiều nay nàng cứ về Kỳ Lân cung trước, mọi chuyện còn lại cứ giao ta.”
“Điện hạ lợi hại ghê.” Cửu Châu long lanh ánh mắt nhìn hắn.
“Chuyện nhỏ thôi.” Hắn lại gắp vài miếng thịt cá vào chén Cửu Châu, “Nào, ăn nhiều cá vào.”
Xuân Phân đứng sau hai người, nghe Vương gia định đưa tiểu thư về nhà thì thấy vui thay cho tiểu thư nhà mình. Chẳng trách tiểu thư luôn nói Thần Vương là người tốt, hóa ra Vương gia là người tốt thật.
Đồn đại hại chết người mà.
Ăn lẩu thưởng trà xong, cuối cùng Thần Vương cũng hài lòng đưa thê tử trở về, các vị hoàng tử thở phào nhẹ nhõm, vừa ngáp vừa quay về viện của mình ngủ bù.
Nếu Vân Độ Khanh mà còn chưa đi thì bọn hắn sẽ điên mất.
“Bẩm Bệ hạ.” Lưu Trung Bảo đến trước mặt Long Phong đế bẩm báo, “Thần Vương điện hạ cầu kiến.”
Long Phong đế đưa mắt nhìn các vị đại thần trong phòng, “Chư vị ái khanh về trước đi, những chuyện khác để ngày mai lên triều rồi nói tiếp.”
Ông đặt tấu chương xuống, trong lòng lấy làm khó hiểu, đương độ tân hôn cảnh xuân tươi đẹp, Độ Khanh không ở cùng thê tử mà lại chạy đến đây làm gì?
“Phụ hoàng vạn an.” Thần Vương bước vào điện, ném đệm bồ đoàn xuống đất rồi quỳ trên tấm đệm, “Phụ hoàng, nhi thần có một thỉnh cầu nho nhỏ, xin phụ hoàng ân chuẩn.”
Long Phong đế nhìn hắn, rồi lại nhìn bồ đoàn dưới đầu gối của hắn, hàng chân mày nhíu lại.
Cầm theo bồ đoàn đến đây quỳ mà là chuyện nhỏ ư?
***
Tác giả:
Vân Tiểu Ngũ: Phụ hoàng nói đi, có phải con là con trai cưng của cha không?