A Cửu mắt lạnh nhìn nàng ta. Nàng muốn biết, nàng ta rốt cuộc muốn diễn trò gì.
"Tỷ tỷ ngươi không cần ngại mà đem mọi chuyện nói ra. Hôm nay có Thái
hậu, có Hoàng thượng, có Thập nhị vương gia ở đây, sẽ đem mọi chuyện
phân biệt đen trắng rõ ràng."
Thái hậu cùng hoàng thượng ngồi trên cao, thập nhị vương gia cư hạ, tất cả đều ở trong điện.
Mạc Hải Đường liếc mắt nhìn A Cửu nói chuyện, vẫn tiếp tục liên tiếp
khóc như cũ. Mà tối thiếp thân cung nữ của nàng ta, Trúc Đào rốt cuộc
cũng lên tiếng.
"Thái hậu nương nương, hôm qua vốn là sinh nhật Thục phi nương nương,
Quý phi nghĩ nàng mới từ xa tới, lại mới vừa vào cung sẽ cô đơn, nên sai chúng nữ tỳ chuẩn bị một phen để chúc mừng, vì nàng náo nhiệt một
chút."
"Nhưng ngày hôm qua Thục phi nương nương không tiếp đón đã đành, lại còn để cho nha hoàn tên Thu Mặc nói năng lỗ mãng. Quý phi tuy không tính
toán, nhưng lại bởi vì hôm qua gió tuyết quá lớn, lại ở Mai Ẩn điện chờ
hồi lâu cho nên lúc trở về liền nhiễm phong hàn. Thái y chuẩn bệnh xong
đã sai nô tỳ đi sắc thuốc, lúc quay lại lại nhìn thấy nha hoàn Thu Mặc
kia lén lút đi vào. Nô tỳ thấy bất ổn nên thăm dò xem, không ngờ nha
hoàn kia dám hạ thạch tín vào trong thuốc của nương nương."
Trúc Đào dừng một chút rồi nói tiếp, "Nàng ta bị nô tỳ phát hiện liền
xoay người bỏ chạy. Nô tỳ vội sai người ta bắt nàng lại tra hỏi, kết quả là nàng ta nói Thục phi nương nương vì đắc tội với Quý phi mà bị tống
lãnh cung, trong lòng không cam nên muốn hạ độc trả thù."
"A." Thái hậu chợt nhíu mày, liếc mắt nhìn Quân Khanh Vũ, sau đó nhìn
chằm chằm Thu Mặc, "Ngươi nói đi, có chuyện như vậy không?"
"Hồi Thái hậu, Thu Mặc thật không có hạ dược. Oan uổng a." Thu Mặc sớm
đã bị đánh hấp hối, lúc này có thể nói ra mấy câu đầy đủ đã thập phần
khó khăn.
"Oan uổng? Ta tận mắt thấy, sao có thể oan uổng?"
Trúc Đào cười lạnh.
Hiện tại tình huống đang rất bất lợi cho A Cửu...
"Ngươi nói ngươi tận mắt thấy thấy Thu Mặc hạ thạch tín?" A Cửu đi tới
trước mặt Trúc Đào, quan sát nàng ta rồi lạnh lùng nói, "Bây giờ hoàng
thượng ở đây, ngươi nói dối chính là tội khi quân, tru di cửu tộc! Vậy
nên chớ nói lung tung. Chỉ người mang tội cần có nhân chứng vật chứng,
vậy ngươi có?"
"Nô tỳ đương nhiên có. Nô tỳ chính là nhân chứng, lúc đó Thu Mặc muốn
chạy liền bị nô tỳ bắt lấy, lục soát trên người nàng ra thạch tín." Nói
xong, Trúc Đào từ trong ngực lấy gói thạch tín sớm đã chuẩn bị tốt.
A Cửu mỉm cười, "Trúc Đào, ngươi xác định đây là thạch tín?"
"Đúng vậy." Trúc Đào trả lời như đinh đóng cột.
"Thạch tín này đã để Thái y nghiệm qua?"
"Thạch tín chính là thạch tín, vì sao phải để thái y nghiệm?" Trúc Đào
có chút không rõ vì sao A Cửu hỏi vậy, thậm chí đám người Quân Khanh Vũ
cũng không hiểu nàng vì sao hỏi vậy.
"Vậy thì cái này hẳn chưa qua Thái y nghiệm chứng a." A Cửu tiếu ý càng
đậm, đối Thái hậu nói, "Trúc Đào nói nàng nhìn thấy Thu Mặc hạ dược,
nhưng lại không để thái y nghiệm chứng đã nói là thạch tín. Vậy rõ ràng
nàng đối với thạch tín rất hiểu biết a." Nói xong lại xoay người nhìn về phía Trúc Đào, "Ngươi nói xem, ta nói có đúng không?"
Trúc Đào sửng sốt, quay đầu mờ mịt liếc nhìn Mạc Hải Đường, ngây ra một lúc nói, "Nô tỳ đích thực là đối với thạch tín rất rõ."
"Đã như vậy, chúng ta đây không ngại làm một thực nghiệm." A Cửu hít sâu một hơi, nói với Quân Khanh Vũ, "Hoàng thượng, có thể cho thần thiếp ba chén nước trà không."
Quân Khanh Vũ nhìn A Cửu bị thương, tò mò không biết nàng muốn ba chén
nước làm gì. Thậm chí trong mắt Quân Phỉ Tranh bên cạnh cũng không khỏi
toát ra sự hiếu kỳ với A Cửu.
().
A Cửu ý bảo Hữu Danh đem ba chén nước đặt trên bàn, sau đó đi qua, hai tay run run đem thạch tín phân biệt đổ vào hai chén.
"Ở đây có ba chén nước, chỉ có một chén không có độc. Trúc Đào nói có
thể liếc mắt một cái là phân biệt được thạch tín, tất nhiên cũng có thể
liếc mắt một cái nhìn ra chén nước nào không có độc."
Giọng A Cửu lạnh lùng nói tiếp, "Nếu như ngươi có thể lấy chén nước kia
ra, đồng thời uống vào. Vậy thì tất cả tội danh cho dù thế nào ta cũng
thừa nhận, cam nguyện bị trừng phạt."
Lời vừa nói xong, trong phòng liên tiếp vang lên thanh âm hít không khí, Quân Khanh Vũ cả kinh nhướn mày có ý khen ngợi.
Lúc nãy bị A Cửu truy vấn, Trúc Đào đã nói lộ ra trăm ngàn chỗ hở, hiển
nhiên đó là nói dối, nàng ta càng không thể nhận biết được đâu là thạch
tín.
Mà phương pháp này của A Cửu mặc dù cực kỳ nguy hiểm, thậm chí là đem
sinh mệnh của mình ra đánh cược, nhưng lại nắm chắc 2/3 cơ hội thanh tẩy tội danh.
Đột nhiên nhớ tới nữ tử này vì sao có thể báo tin cho hắn... Hai chân
chạy trên tuyết, khiến cho Mạc Hải Đường khó lòng phòng bị, cũng hiển
nhiên để hắn lấy tốc độ nhanh nhất tới cứu nàng...
Khóe môi nhướn lên, trong lòng Quân Khanh Vũ không khỏi thở dài, kỳ thực không phải hắn cứu nàng, mà chính nàng thông minh tự cứu mình...
Chưa bao giờ nghĩ tới nàng lại là nữ tử thông minh như vậy...
"Trẫm thấy đây là một phương pháp rất tốt." Quân Khanh Vũ cười ra tiếng, quay đầu nhìn Quân Phỉ Tranh trong mắt hơi có phần kinh ngạc, "Thập nhị hoàng thúc, thúc thấy thế nào?"
Quân Phỉ Tranh hơi ngẩn ra, than thở, "Đúng là rất tốt."
A Cửu nhanh chóng đổi lại vị trí các chén trà. Chỉ mấy giây sau, ba cái
chén đã bị xáo trộn, Trúc Đào ở một bên run sợ quỳ trên mặt đất.
Nàng ta làm sao có thể nhận ra được đâu là thạch tín... Hơn nữa vừa nãy A Cửu đổ vào thực sự chính là thạch tín thật a...
Giờ nàng ta căn bản không biết chén nước nào là không có độc, liền liếc
mắt nhìn Mạc Hải Đường, lại lập tức bị ánh mắt đối phương sắc bén ép trở về.
"Sao? Trúc Đào vừa tự mình nói có thể liếc mắt một cái là nhận ra thạch
tín, vậy mà diờ không dám lấy, chẳng lẽ ban nãy ngươi vừa nói dối?"
"Nô tỳ..."
"Nếu ngươi không chọn chính là thừa nhận ngươi nói dối?"
Nhìn Trúc Đào bất động, Quân Khanh Vũ miễn cưỡng mở miệng, ngữ khí bất thiện.
Hai tay Trúc Đào run run gian nan chọn lựa một chén, trên mặt liền sợ đến trắng bệch, mồ hôi chảy ra đầm đìa.
Nhìn nàng cầm một chén, A Cửu mỉm cười, "Trúc Đào cô nương quả thật
thông minh, một chút liền chọn ra. Đã như vậy, ngươi uống vào đi. Nếu vô sự, Mai Tư Noãn ta cứ quỳ ở đây lĩnh tội."
Dứt lời, nàng quả thực chịu đựng quỳ trên mặt đất.
"Nương nương..."
Trúc Đào vừa nhìn sắc mặt A Cửu không hề sợ hãi, trong lòng nhất thời
sáng tỏ, nhất định là lấy sai chén... Nàng ta sợ đến nỗi tay cầm run
lên, đánh rơi cái chén trên mặt đất, nước trà mang độc lúc này lập tức
hất lên tấm gỗ lãnh lẽo, vang lên âm thanh xèo xèo.
Trong phòng một mảnh tĩnh mịch, Trúc Đào nhìn nước trà, sắc mặt như tro tàn xụi lơ trên mặt đất.
"Đem nàng ta lập tức mang xuống, trượng tệ!"
Hữu Danh lĩnh mệnh, liền sai người đem Trúc Đào kéo xuống.
"Quý phi nương nương, người cứu nô tỳ, xin người cứu nô tỳ a..."
"Dùng sức đánh cho ta." Sợ Trúc Đào trong tình thế tiết lộ ra cái gì đó, Mạc Hải Đường liền hung ác phân phó với người hành hình.
Tuồng vui đến mức độ này, mặc cho có là Thái hậu cũng không cách nào diễn tiếp.
Ba chén trà của A Cửu chính là cái tròng. Nhưng lại không có biện pháp cứu vãn, bọn họ đối ứng không được.
Huống chi Thập nhị vương gia cùng Quân Khanh Vũ đều ở đây. Sắc mặt Thái
hậu đã không nhịn được liếc nhìn A Cửu, "Chuyện này do Vinh quý phi
không biết quản giáo tốt mà không phải với Mai Thục phi rồi." Dứt lời,
không quay đầu lại đem người ra khỏi Hải đường điện.
"Đúng là tài nữ, quả nhiên danh bất hư truyền."
Quân Phỉ Tranh đi tới trước người A Cửu, nhìn vết thương trên tay nàng,
"Không chỉ như vậy, Thục phi nương nương còn là một người biết ẩn nhẫn
nha. Bị thương nặng như vậy mà cũng không hừ một tiếng, thực sự làm cho
bản vương triệt để thay đổi cách nhìn."
Sau đó quay đầu về phía Quân Khanh Vũ nói, "Tiểu Ngũ nhi, đúng là hảo phúc khí."
Giọng nói tiếu tựa phi tiếu.
"Để cho Hoàng thúc chê cười trẫm." Quân Khanh Vũ đáp lại cười cười, phân phó với Tả Khuynh, "Ngươi trước đưa Thục phi đến Gia vũ cung đi, bảo
Tôn thái y nhanh đến."
Một đám người lập tức đi xuống, viện ngoài chỉ còn thanh âm thê thảm của Trúc đào càng ngày càng yếu.
Một hồi trò khôi hài đến cuối cùng vẫn luôn để một nha đầu làm kẻ chết
thay. A Cửu tuy biết rõ nhưng lúc này cũng chỉ có thể điểm đáo vi chỉ,
hơn nữa... nàng mới vừa nói chỉ cần hôm nay không chết, nàng sẽ nhất
định không bỏ qua cho Mạc Hải Đường!
Thu Mặc bị đuổi về Mai ẩn điện, còn A Cửu thì được dẫn tới tẩm điện của
Quân Khanh Vũ. Nhưng đợi nửa ngày lại vẫn không thấy Tôn thái y đến, chỉ có Quân Khanh Vũ một mình trở về.
A Cửu nhìn hắn đi vào, vội vàng đứng lên. Mà khi hắn đi đến trước người
nàng, lại cầm trong tay một cái bình bích lục, cùng một ít bông băng.
"Ngồi xuống."
Hắn liếc A Cửu một cái, lạnh lùng nói.
A Cửu ngồi xuống, cũng không lên tiếng, lại nhìn hắn đem đồ vật để lên bàn, nói, "Đem tay ra."
Nhìn A Cửu sửng sốt, giọng đối phương lập tức không kiên nhẫn, "Trẫm bảo ngươi đem tay ra."