A Cửu cúi đầu nhìn tay mình một chút, máu
chảy đầm đìa không nhìn ra bộ dáng, vải thô màu trắng đã sớm bị nhuộm
đỏ, hết sức chật vật.
Nàng biết hắn có tính sạch sẽ nên không dám đưa tay ra, nhưng lúc này
khẩu khí của hắn lại lạnh lùng mang theo uy nghiêm không thể kháng cự.
Suy nghĩ chỉ chốc lát, A Cửu mới từ dưới bàn đem tay giơ lên.
Quả thực khi nhìn thấy hai tay nàng bị vải xô quấn lung tung, chân mày
hắn chăm chú nhướn lên, đáy mắt không có loại chán ghét nàng dự đoán,
nhưng vẫn nhìn không rõ.
Bầu không khí có chút xấu hổ. Thời gian hai người ở chung cũng không
nhiều. Cho nên hình như ngồi yên lặng như hiện tại là lần đầu tiên.
Trên án bàn bên cạnh đặt tấu chương chồng chất như núi, trong không khí yên tĩnh, A Cửu có thể nghe rõ tiếng đồng hồ cát.
Tay đặt trên bàn có chút lạnh, A Cửu nhìn hắn không động liền tính toán
lui tay về. Nhưng không ngờ lại bị đôi tay ôn nhu trắng nõn kéo lại.
Lực đạo rất nhẹ, ngón tay thon dài đối lập gai mắt với vải xô đỏ đậm.
Tay hắn rất ấm, rõ ràng rất nhẹ lại giống như bị điện giật, đáy lòng
rung động khó hiểu.
A Cửu bỗng nhớ tới hình ảnh hắn lướt qua tới gần, rồi cả hình ảnh ngồi xổm trước mặt nàng, sau đó cởi áo khoác lên cho nàng...
Thì ra trận mạng sống ra đánh cược này, nàng đã thắng.
Nhưng, nàng thắng để làm gì?
Nàng không biết, thậm chí cũng không biết vì sao nam tử phải mạo hiểm đối nghịch với Thái hậu để cứu nàng.
Nàng không tự chủ được mỉm cười, đột nhiên nghe thấy thanh âm hắn miễn cưỡng truyền đến, "Kỳ thực ngươi cười như vậy rất tốt."
A Cửu cuống quít ngưng cười, giương mắt nhìn hắn, lại thấy đối phương
căn bản không nhìn nàng, mà đang nghiêm túc cởi vải xô trên tay nàng.
Không thấy, làm sao biết nàng đang cười?
Hơn nữa, nàng đang cười sao? A Cửu hừ một tiếng, không phát giác được mình đang cười.
Vải xô áp lên vết thương còn đau hơn cả vết thương trên lưng, A Cửu theo bản năng muốn rút tay lại nhưng vẫn bị hắn nắm lấy.
"Một chút là được rồi." Hắn nhẹ giọng an ủi, sau đó lấy bông thấm nước
thuốc trong bình ra nhẹ nhàng lau đi vết máu trên tay. Đồng thời, A Cửu
chú ý tới mày hắn ngưng càng chặt hơn.
Dưới ánh đèn lưu ly chiếu rọi, lông mi của đối phương mềm nhẹ như một đứa bé nhưng thần tình lại mím môi nghiêm túc.
Hoàn toàn không có hình tượng chán ghét của Quân Khanh Vũ ngày thường.
Mười chín tuổi, xem như hắn vẫn là thiếu niên đi.
Mà nàng, cũng mười chín tuổi.
Ngẫm lại, nàng bất giác lại cười.
Động tác hắn thành thạo, rất nhanh đã rửa sạch vết máu, nhìn da thị trên ngón tay nói, "May là tới kịp nên không bị thương tới xương cốt."
Hắn thở dài một hơi, lấy thuốc lục sắc cùng một chút đồ để trên mặt đất, "Kiên nhẫn một chút, thuốc này hơi đau. Còn nữa, nếu như ngươi không
muốn phế bỏ hai tay thì đừng để dính nước."
Đau? A Cửu nhướn mày, đau mà còn không nhịn được thì còn làm sát thủ làm gì.
"Ngươi thành thạo như thế chắc trước đây cũng giúp người khác làm vậy sao?!"
Lời vừa nói ra, A Cửu lập tức hối hận không thể cắn đứt đầu lưỡi của mình.
Nàng hỏi làm gì?!
Quả nhiên động tác của đối phương chậm lại, nâng mắt nhìn nàng, song
đồng màu tím diêm dúa lẳng lơ mà thâm thúy, đáy mắt bất động không rõ
vui hay buồn.
Đột nhiên tay hắn ác ý ấn ở trên vết thương một cái.
"A!" Đau như tát muối lên vết thương, A Cửu nhịn không được hô nhỏ, "Quân Khanh Vũ, ngươi!"
Hắn trả thù nàng!
Nghe giọng nàng giận dữ, hắn híp mắt nhìn nàng cười.
Nụ cười kia mang theo vài phần giảo hoạt, mấy phần nghịch ngợm, nhưng
lại như yên hoa nở rộ, dương quang ấm áp làm cho nàng tức giận giữ trong ngực, muốn bạo mà không phát được.
"Trẫm cứ nghĩ ngươi sẽ không sợ đau."
Lúc đi vào Hải đường điện, hắn tận mắt thấy mấy cung nữ kia dằn vặt nàng thế nào. Vậy mà từ đầu tới cuối nữ nhân này ngay cả nhăn mày một chút,
hoặc là hô lên một tiếng đau cũng không. Thậm chí hừ cũng không hừ một
tiếng.
"Nếu không ngươi thử xem."
Hai tay đã được quấn băng xong, A Cửu tức giận nói.
Quân Khanh Vũ nghe vậy lại cười, nhưng không lên tiếng, mà chỉ quan sát nữ nhân trước mắt.
So với người bình thường thì làn da trắng nõn hơn, lông mi nhẹ dài lộ ra vẻ cứng cỏi cùng ẩn nhẫn. Con ngươi như mực, cái mũi xinh xắn, phấn môi hồng nộn...
Kỳ thực với ngũ quan này thì dung mạo cũng không tệ. Nhưng có lẽ do lôi
thôi lếch thếch nên khiến nàng không có quan hệ gì với một từ "mỹ".
Bất quá... nhìn nữ tử khó lộ ra tươi cười cùng tức giận, mà không phải
cái loại lạnh lùng xa cách ngàn dặm với người ngoài, hắn đột nhiên cảm
thấy rất thư thái.
"Nếu hoàng thượng không còn việc gì nữa thì thần thiếp cáo lui trước."
Bầu không khí giữa hai người lúc ở chung thật sự làm cho nàng cảm thấy không thoải mái.
Sắc mặt của Quân Khanh Vũ lộ ra vẻ hơi kinh ngạc, đáy mắt khôi phục lạnh lùng, gật đầu đáp ứng một tiếng.
Hữu Danh mở cửa, tiễn A Cửu ra ngoài.
Mới bước ra một bước, phía sau đã truyền đến giọng của Quân Khanh Vũ,
"Thục phi nói ngày ấy trẫm lấy oán trả ơn, hôm nay làm vậy, hẳn huề nhau đi."
Chân A Cửu cứng một chút, "Cảm ơn!"
Một tiếng huề nhau, một tiếng cảm ơn, lại một lần nữa kéo khoảng cách giữa hai người ra xa nghìn trùng...
Cũng vào giờ khắc này, A Cửu mới hiểu vì sao hắn lại tới cứu nàng. Không phải bởi vì câu nói ngày đó, Thục phi, từ nay về sau ngươi là nữ nhân
của trẫm.
Cứu nàng, chỉ vì đêm đó, nàng đã cứu nữ nhân của hắn.
Mà cảm ơn... Coi như huề nhau.
A Cửu ngửa đầu nhìn trời. Gần hoàng hôn, tuyết đã sớm ngừng, chân trời phía tây trong sáng lạ thường...
Hít sâu một hơi, lại không cảm thấy tâm tình tốt hơn.
A Cửu theo Hữu Danh đi xuống cầu thang, sau đó lại nhịn không được quay đầu lại một chút.
Quân Khanh Vũ vẫn duy trì tư thế vừa nãy, đưa lưng về phía nàng ngồi im
không nhúc nhích, thân hình dưới ánh lưu ly có vẻ cô đơn mà tịch mịch.
Tuyết trắng như tuyết, Cảnh Nhất Bích ngồi trước bàn, cúi đầu nhìn mấy
phong thư trên tay... Trên nóc nhà đột nhiên xuất hiện tiếng động đi lại gấp gáp, lập tức cửa phòng bị đẩy ra.
"Chủ thượng." Thanh âm ám vệ trầm thấp, "Trong cung xảy ra chuyện lớn."
Cảnh Nhất Bích không ngẩng đầu, tiếp tục xem thư trong tay, "Nói."
Ám vệ lĩnh mệnh lập tức đem tất cả mọi chuyện phát sinh trong cung nói ra.
Nghe thấy ám vệ nói Mai Tư Noãn ở trong cung phát điên thét chói tai,
sau đó dùng ba chén nước trà chứng minh bản thân trong sạch, Cảnh Nhất
Bích liền thả tay xuống, con ngươi xanh thẳm không che giấu lộ ra vẻ ca
ngợi.
"Thiên hạ này thật sự có nữ tử kỳ tài như vậy sao! Thông tuệ mà bình
tĩnh. Còn có thể vì một cung nữ, thậm chí là nguyệt nô mà đánh cược cả
sinh mạng của mình."
Hắn bỗng nhớ lại tình cảnh lần đầu tiên nhìn thấy nàng, tóc tai rối
loạn, sắc mặt trắng bệch, nhưng đôi mắt lại mang ánh sáng của một vì
sao...
Bất quá rất nhanh ám vệ nói đến đoạn Quân Khanh Vũ vì Mai Tư Noãn mà đánh trượng tệ cung nữ.
Hắn nhịn không được đứng lên, lo nghĩ ở trong phòng gấp gáp bước qua bước lại.
"Thời cơ chưa tới đã đối nghịch với Thái hậu, đây không phải là phong
cách của hoàng thượng." Cảnh Nhất Bích thở dài một hơi, "Xem ra chúng ta sẽ đánh trận này vô cùng gian nan."
"Mai Thục phi chỗ ấy thế nào?"
"Hoàng thượng đã đưa nàng tới Gia Vũ cung, cung nữ bị thương thì đuổi về Mai ẩn điện, nghe nói vẫn chưa tỉnh lại."
"Gia Vũ cung?" Thanh âm hắn run lên, nhiều năm nay, hắn chưa bao giờ
từng thấy có nữ nhân nào bước vào Gia Vũ cung, "Ngươi đi xuống chuẩn bị
một chút, sáng mai tiến cung."
Ngày hôm sau, Hồng Nhi nói, cung nữ tên Trúc Đào kia đã bị hung hăng đánh chết.
Lúc nàng nói lời này, A Cửu đang ngồi bên giường Thu Mặc, bên cạnh là nữ y vẻ mặt ưu sầu.
Hôm qua lúc Thu Mặc bị đưa về liền hôn mê, toàn thân đều bị thương, hơn
nữa có mấy chỗ gãy xương, A Cửu cũng kiểm tra một phen, đó ba chỗ yếu
hại.
Ánh mắt nàng rơi vào trên tay Thu Mặc: vết châm hai chữ nguyệt nô cùng
dấu trăng non lại hung hăng đâm vào ánh mắt nàng, đau nhói.
Nữ y cất xong hộp thuốc, cúi đầu thật sâu với A Cửu, sắc mặt khủng hoảng, "Thục phi nương nương, tỳ chức vô năng."
"Có ý gì?"
A Cửu khó tin nhìn nữ y.
"Nàng bị chặt đứt gân cốt, nội tạng tổn thương. Đừng nói là bây giờ, trước lúc sốt cao tỳ chức đã mất khả năng cứu chữa."
"Không cần nói nữa." A Cửu cắt ngang nàng ta, "Hồng Nhi, tiễn nữ y."
Mất khả năng cứu chữa...
Cũng là một cái cớ thôi.
Hải đường điện chết một cung nữ, ai ai cũng biết nàng đắc tội với Mạc
Hải Đường, nếu ở đây không chết một người, bên kia chắc chắn sẽ không
chịu để yên.
Đến lúc này chỉ sợ có thể chữa cũng không ai dám chữa.
Lần đầu tiên ở thế giới này, A Cửu cảm giác mình thật nhỏ bé. Nàng chống không lại hoàng quyền, chống không lại nhân gia một tiếng mệnh lệnh,
thậm chí, không thể cứu một người.