Hoàng Thượng, Trăm Triệu Không Thể

Chương 22: Chương 22: Không biết gương mặt thật của Hoàng Thượng




Hạ Lan Chi ngáp một cái chậm rãi tỉnh dậy, xoa xoa đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ, sau đó mới từ từ mở to đôi mắt ngẩng đầu nhìn quanh bốn phía.

Quả nhiên hắn vẫn còn ở trong phòng ngủ cổ kính của Thừa Tướng a......

Hạ Lan Chi thở dài một tiếng, sau đó đem tầm mắt quay lại bản thảo cùng tấu chương trên án thư, tiếp tục nghiệp lớn học tập của hắn.

.........Từ từ, hắn hình như đã bỏ qua một người rất quan trọng đang ngồi cạnh án thư.

Tiểu Hoàng Thượng đã ở bên cạnh hắn từ khi nào?!! Hắn rốt cuộc đã ngủ bao lâu?!

Hạ Lan Chi nghĩ lại vẫn là không chấp nhận được, liền nhanh chóng đứng dậy chấp tay hành lễ, “Vi thần tham kiến Hoàng Thượng, Hoàng Thượng vạn phúc kim an.”

Triệu Dận cũng đứng lên, bước từng bước nhỏ vòng qua án thư, hưng phấn nhào tới vùi đầu vào lòng ngực Hạ Lan Chi, thân hình Hạ Lan Chi thoáng lảo đảo, liên tục lui về phía sau ba bước mới có thể đứng vững thân hình.

“Tướng phụ không cần đa lễ!” Khuôn mặt nhỏ manh manh của Triệu Dận không ngừng ở trong lòng Hạ Lan Chi cọ cọ, “Trẫm đợi Tướng phụ đã lâu, Tướng phụ cuối cùng cũng tỉnh.”

Hạ Lan Chi duỗi tay nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng tiểu Hoàng Thượng, ở nơi Triệu Dận không nhìn thấy được yên lặng lấy một tay khác che lại khuôn mặt bị manh tới ngốc của mình.

QvQ Tiểu Hoàng Thượng sao có thể đáng yêu như vậy, khiến hắn đều phải biến thành shota khống!

“Tướng phụ đói bụng rồi đi? Lúc nãy có người mang cơm tới, vẫn còn nóng Tướng phụ mau mau ăn.” Triệu Dận ngẩng đầu, đôi mắt đen lấp lánh chớp chớp, vẻ mặt ngoan ngoãn mà nhìn Hạ Lan Chi.

Hắn nhìn tiểu Hoàng Thượng đang ngoan ngoãn ở trong lòng mình cọ cọ, “Thần tạ ơn bệ hạ quan tâm. Bệ hạ đã dùng bữa hay chưa?”

“A......vẫn chưa. Trẫm hạ triều liền đến Tướng phủ.”

Hạ Lan Chi nghe thấy tiểu hài tử này vì tới thăm hắn, kết quả đến bây giờ còn chưa có ăn cơm, trong lòng nhịn không được có chút nóng nảy, “Thần lập tức bảo đầu bếp chuẩn bị bữa trưa cho Hoàng Thượng.”

Triệu Dận vội vàng ngăn cản, “Không cần không cần, trẫm hồi cung sẽ ăn.”

Hạ Lan Chi tuấn mi nhíu lại, “Như vậy sao được, Hoàng Thượng đói thành bệnh bao tử thì sao? Thần sẽ gọi người mang tới cho bệ hạ nhiều đồ ăn một chút.”

Triệu Dận sợ Hạ Lan Thừa Tướng âm hiểm ác độc sẽ ở trong đồ ăn của y hạ dược, “Không cần lo lắng như vậy. Trẫm thấy nô tỳ kia mang tới không ít thức ăn, nhiều thêm một bộ chén đũa là được.”

Thâm tâm Hạ Lan Chi nhịn không được nghĩ thầm 'đứa nhỏ này thật ngoan ngoãn hiểu chuyện'. Thân phận dù sao cũng là một Hoàng Thượng, cư nhiên hoàn toàn không chút bài xích cùng thần tử ăn đồ ăn giống nhau, tinh thần tiết kiệm đáng quý.

So với nguyên thân Thừa Tướng phô trương lãng phí rất khác nhau, hắn càng thêm thấy tiểu Hoàng Thượng cực kỳ đáng yêu.

“Không được sao Tướng phụ?”

Tâm Hạ Lan Chi đều sắp bị tiểu Hoàng Thượng manh hóa, “Được được được, như ý bệ hạ.”

Hắn không lay chuyển được Triệu Dận, chỉ có thể gọi người mang tới thêm một bộ chén đũa.

Sau khi xác nhận trong mắt Hạ Lan Chi không có thần sắc hoài nghi, y mới buông ra đôi tay vòng lấy chiếc eo tinh tế của đối phương. Sau đó ra vẻ ngây thơ chạy từng bước nhỏ đến bên bàn tròn, đem khay gỗ đựng đầy thức ăn dọn đến trên án thư, “Tướng phụ chúng ta nhanh ăn đi!”

“Thần đa tạ bệ hạ,“ Hạ Lan Chi cúi người bưng lên khay đồ ăn trên án thư, đem về đặt lại vào bàn tròn, “Nhưng mà ăn cơm, vẫn là ở trên bàn ăn sẽ tốt hơn.”

“Không phải giống nhau sao?”

“Không giống nhau, Hoàng Thượng.” Hạ Lan Chi mời tiểu Hoàng Thượng cùng ngồi xuống, sau đó giải thích nói, “Đó là bàn dùng để đọc sách, đối với tri thức nên có lòng kính trọng. Huống hồ, nước canh của thức ăn nếu bắn lên thư hay tấu chương, lúc dọn dẹp cũng đủ đau đầu.”

“Thì ra là thế.” Triệu Dận nhướng mày, “Tướng phụ gần đây sao lại bắt đầu thích ăn chay rồi?”

“Ăn nhiều rau dưa có lợi cho thân thể khỏe mạnh,“ Hạ Lan Chi gắp lên một đũa thức ăn chay để vào chén Triệu Dận, thật nghiêm túc mà giáo dục tiểu shota ngoan ngoãn ngồi bên cạnh, “Hoàng Thượng tuổi còn nhỏ, càng nên ăn nhiều rau dưa, như vậy mới có thể cao thật cao.”

Cao thật cao......

Triệu Dận nghe được thiếu chút nữa ngất đi.

Hạ Lan Chi này là nghĩ đang dỗ tiểu hài tử?! Cao thật cao...... Hắn sao không nói 'bảo bảo ngoan có muốn đến ôm lên nâng cao cao' đi?!!

Quả nhiên, Tướng phụ này trở nên rất kỳ quái.

____________________________________

Spoil: “Trẫm cảm thấy ngươi thay đổi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.