Hoàng Thượng, Trăm Triệu Không Thể

Chương 23: Chương 23: Từ xưa kịch bản đắc nhân tâm




Triệu Dận cảm thấy Hạ Lan Chi trở nên thập phần kỳ quái.

Nhưng thay vì nói trở nên kỳ quái, chẳng bằng nói Hạ Lan Thừa Tướng cả người dường như đều thay đổi.

Nếu là đặt ở ngày trước, lấy tính tình Hạ Lan Chi nhìn vào, vô luận như thế nào cũng sẽ không nói ra một câu “Đối với tri thức nên có lòng kính trọng“.

Triệu Dận không thể tưởng tượng được cảnh ác tục Hạ Lan Chi trước khi đọc sách sẽ tắm gội dâng hương, đem đọc sách coi như chuyện thần thánh.

Tuy rằng y từng nghe nói tân niên không lâu Hạ Lan Chi xuất khẩu thành thơ, câu từ nổi bật, bất quá đó là chuyện từ rất lâu khi Tiên Đế còn tại thế. Từ sau khi y đăng cơ, vẫn chưa thấy Hạ Lan Chi nhìn qua loại sách nào khác ngoài xuân cung đồ.

Thừa Tướng được vô số người đọc sách ngưỡng mộ trong thư phòng toàn là loại sách kia, không biết sẽ làm bao nhiêu người thất vọng.

Hiện giờ chính tai nghe được Hạ Lan Chi có thể nói ra loại lời nói này, Triệu Dận cảm thấy rất hiếm lạ, còn có xúc động muốn bật cười.

Giống như khi y nghe Hạ Lan Chi nói muốn ăn chay là vì để giữ cho thân thể khỏe mạnh, làm người khác nghe thấy đều buồn cười đến tức điên.

Hỏi Hạ Lan Chi vì sao đột nhiên lại muốn ăn rau dưa, kết quả bị hắn dùng dăm ba câu tùy tiện qua loa lấy lệ cho qua. Việc này làm cho Triệu Dận có chút khó chịu, đồng thời ở trong lòng càng thêm khẳng định Hạ Lan Chi lại có ý đồ xấu gì đó không muốn người khác biết.

Triệu Dận ở trong đầu suy nghĩ không biết bao nhiêu điều từ ăn chay đến tới âm mưu quỷ kế, căn bản không nghĩ tới sẽ thử tin tưởng lời nói Hạ Lan Chi một chút.

Hạ Lan Chi vô tội không biết được đã bị Triệu Dận chụp cho cái mũ đang có âm mưu, càng đáng thương là chính hắn còn hồn nhiên không nhận ra mà chuyên tâm ăn rau dưa bổ sung vitamin, không ý thức được Hoàng Thượng đối với hắn ấn tượng đã kém hơn lúc đầu.

Nếu hắn biết ý nghĩ trong lòng tiểu Hoàng Thượng, hắn khẳng định sẽ gào lên kêu oan. Dù sao ở cái thời đại đã không có viên vitamin lại không có băng dán, muốn chữa khỏi loại bệnh kia, ngoại trừ ăn nhiều rau dưa ra căn bản không còn biện pháp khác.

Một quân một thần cùng dùng bữa, chỉ ăn mà không nói ngược lại trong lòng lại có nhiều tâm tư, cũng không biết sự trầm mặc giằng co đã bao lâu, lâu đến bầu trời vạn dặm không mây đã xuất hiện một vệt xám, Triệu Dận đột nhiên mở miệng nói: “Hạ Lan khanh.”

Đây là lần đầu Triệu Dận lấy cách xưng hô giữa quân thần để gọi Hạ Lan Chi. Chất giọng ngọt lịm mang theo chút ý làm nũng gọi Tướng phụ so với hiện tại là hoàn toàn bất đồng.

Chuyện này làm cho Hạ Lan Chi không khỏi ngẩn người.

“Có thần.”

“Trẫm cảm thấy ngươi thay đổi.”

Triệu Dận ngữ khí bình thản nói ra suy nghĩ của mình, bình thản đến mức có chỗ không giống như bộ dạng hài tử ngoan ngoãn mà y đang giả vờ.

“Hoàng Thượng cảm thấy thần đã thay đổi chỗ nào?”

“Chỗ nào cũng đổi.” Triệu Dận không chút do dự trả lời nói, “Dường như cả người đều thay đổi. Ngươi có lời nào muốn nói với trẫm không?”

Ý tứ trong lời nói của Triệu Dận rất rõ ràng, chỉ kém trực tiếp hỏi Hạ Lan Chi “Rốt cuộc trong lòng ngươi lại nghĩ ra quỷ kế gì, đột nhiên một hai phải giả thành bộ dáng trung thần? Nhanh chóng thành thật khai ra.”

Hạ Lan Chi sau khi nghe xong chỉ nhấp môi cười khẽ, một đôi mắt đen sáng trong loan loan ý cười, cùng với phản ứng kinh hoảng thất thố khi bị hỏi đến âm mưu mà tiểu Hoàng Thượng đã nghĩ không giống nhau.

Triệu Dận gần như bị nụ cười này làm cho ngây người.

“Thần không thay đổi,“ Hạ Lan Chi thong dong đứng dậy làm động tác hành lễ, “Vi thần là ở lúc sinh bệnh hồi tưởng một ít chuyện cũ. Năm đó thần kế thừa di nguyện cùng chức vị của phụ thân, vốn là một lòng muốn phò tá bệ hạ, giữa đường lại đi một đoạn đường vòng. Hiện tại thành bệnh, nôn ra chút máu, đã nghĩ thông suốt không ít chuyện. Cái gọi là làm người chớ quên đi sơ tâm, thần cũng là nhớ tới sơ tâm chính mình......”

Đột nhiên giọng nói Hạ Lan Chi im bặt, không nói thêm gì nữa, mà để lại cho tiểu Hoàng Thượng một không gian để suy nghĩ.

Hình ảnh tiểu Hoàng Thượng nghĩ tới hắn đều đã từng nghĩ kỹ rồi, tỷ như Hạ Lan Thừa Tướng nằm trên giường, nửa đêm cùng Lâm muội muội lại đột nhiên ho nhẹ, thấy trên khăn có một vết máu, sau đó cảm khái có lẽ bản thân là muốn tuổi xuân chết sớm, biết vậy chẳng làm. Nhìn ánh trăng rọi xuống đầu giường, liền không khỏi nhớ tới lão Thừa Tướng quá cố, lập tức lệ rơi đầy mặt, hạ quyết tâm muốn thay đổi triệt để, một lần nữa hảo hảo phò tá Hoàng Thượng.

Một bộ hình ảnh cảm động lòng người lãng tử quay đầu.

Hạ Lan Chi nhịn không được ở trong tâm hết lòng khen ngợi, mình lấy cớ này thật là quá tốt.

Nhìn đi nhìn đi, thổ huyết xong dâng tấu dưỡng bệnh, không chỉ có thể kéo dài thời gian học tập phê tấu chương như thế nào, còn có thể tìm một cái lý do cho nguyên thân Thừa Tướng mà mình xuyên vào để không bị người hoài nghi, thật là một kế hoạch nhất tiễn song điêu.

Còn may hắn đã đoán trước việc tiểu Hoàng Thượng sẽ đặt câu hỏi, nếu không hắn cũng không có cách nào thong dong ứng phó giống như hiện tại.

Mà bên kia Triệu Dận vẫn còn đang cân nhắc xem lời này của Hạ Lan Chi là thật hay giả, không nghĩ tới mình đã bị đối phương tìm cách qua mặt từ trước, thành công bị lừa một lần.

Cho nên nói, từ xưa đã là kịch bản đắc nhân tâm a......

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.