Kỹ năng bơi của Thẩm Cảnh không tệ, lúc học tiểu học Khương Hồng Cầm dẫn anh đi bơi mấy lần, lên trung học đệ nhất cấp ở nước ngoài, thường ngày trừ đi học, luyện Piano cũng không còn dư thời gian để vui chơi, anh trực tiếp xuống nước.
Khoa Giai Nam sợ nhất là bên cạnh không có người quen, Tống Hiểu Hoa và Trương Dao còn chưa ra, thấy Thẩm Cảnh xuống bơi, cậu cũng vội vàng đi xuống, chỉ là cậu không biết bơi, cho nên luôn bơi qua lại chỗ nước cạn, trơ mắt nhìn Thẩm Cảnh bơi ở khu vực nước sâu giống như một con cá trong nước.
Thẩm Cảnh bơi qua lại mấy lượt phát hiện kỹ năng bơi của mình vẫn như cũ không tệ, lại nhìn thoáng qua chỗ nước cạn thấy Khoa Giai Nam có vẻ dè dặt, anh suy nghĩ một chút, cũng không thể ở một chỗ như vậy được, dù sao cũng là bạn của Tống Hiểu Hoa.
Anh liền đi qua dò hỏi: “Làm sao vậy?”
Khoa Giai Nam xấu hổ nói: “Tôi không biết bơi.”
Thẩm Cảnh nhìn nhìn Khoa Giai Nam, nói: “Luyện nhiều một chút, bơi xung quanh một chút, cậu sợ như vậy, đến cuối cùng cũng học bơi không tốt được.”
Khoa Giai Nam vẫn có chút sợ Thẩm Cảnh , thấy Thẩm Cảnh nói như vậy, gật đầu một cái, bắt đầu lóng ngóng hoạt động hai tay của mình.
Thẩm Cảnh thấy không được, liền vươn tay hướng dẫn cậu ta, để cho cậu ta học động tác của mình.
Trái lại Khoa Giai Nam rất nỗ lực, nhưng nỗ lực nửa ngày, cũng vẫn là bơi qua lại tại chỗ.
Thẩm Cảnh thở dài một cái.
Trương Dao và Tống Hiểu Hoa từ trong phòng thay đồ nữ đi ra, Tống Hiểu Hoa cúi đầu nhìn qua bộ ngực của mình thì thấy giống như là hai cái bánh bao trắng bóng, lại nhìn bộ ngực tiêu chuẩn của Trương Dao một chút, trên mặt xấu hổ một trận, bước chân cũng chậm lại.
Mới vừa rồi ở phòng thay đồ, một dì ở phòng bên cạnh thấy bé thay đồ, liền cười hỏi bé, con học trung học đệ nhất cấp ở đâu vậy? Còn không ngừng nói bé trổ mã thật tốt.
Tống Hiểu Hoa đỏ mặt, Trương Dao ở bên cạnh đoán chừng không có nghe thấy, bé cảm thấy hai tảng thịt trước ngực mình sao mà cản trở như vậy, còn có thịt béo bên hông mình nữa.
Trong nháy mắt bé cũng không muốn đi ra ngoài.
Nhưng nhìn vẻ mặt vui mừng của Trương Dao, bé đều nói không nên lời mất hứng đó ra được.
Bé ngượng ngùng đi theo Trương Dao ra ngoài, Trương Dao mắt tinh lập tức đã nhìn thấy Thẩm Cảnh và Khoa Giai Nam, bước nhanh chạy tới, nói: “Các cậu đang đùa cái gì vậy?”
Khoa Giai Nam liếc mắt nhìn Trương Dao, cúi đầu, nói: “Thẩm Cảnh đang dạy tôi bơi.”
Thẩm Cảnh chú ý tới động tác nhỏ của Khoa Giai Nam, anh hiểu được đến khoảng tuổi này chính là thời kỳ động tình của đứa nhỏ, cũng khó trách mới vừa nhìn thấy Trương Dao, cậu ta lập tức cúi đầu.
Chỉ là Tống Hiểu Hoa đâu rồi ?
Thẩm Cảnh ngẩng đầu lên nhìn chung quanh một vòng, rốt cuộc nhìn thấy Tống Hiểu Hoa còn cách rất xa, đang dùng tốc độ nhanh như rùa mà đi.
Anh nhìn thoáng qua, liền nhíu mày, toàn thân cũng không khỏi quá lộ liễu rồi hả.
Mặc dù thân thể Tống Hiểu Hoa thuộc loại hơi mập, nhưng mà tỷ lệ phía trên cũng không tệ lắm, đồ bơi của bé thiết kế có chút lệch vào người, chủ yếu là bởi vì Tống Hiểu Hoa trổ mã thật sự là quá tốt rồi, mỗi lần người nhà mua đồ bơi cho bé đều mua loại rất thịnh hành, cuối cùng thật vất vả mới chọn được một cái coi như là không quá khoa trương, nhưng mà rơi vào trong mắt của Thẩm Cảnh, vẫn là rất lộ liễu.
Kiểu dáng đồ bơi này là chia trên dưới, phía dưới là váy, phía trên là kiểu áo hai dây, màu sắc lại là màu đỏ, phía trên có hoa văn hình bông hoa, màu sắc tươi đẹp càng làm nổi bật toàn thân da thịt mịn màng tuyết trắng của Tống Hiểu Hoa, cho dù bên hông Tống Hiểu Hoa có thịt dư, nhưng không thể bỏ qua bé có một đôi chân tốt, thẳng tắp lại dài.
Không chỉ có như thế, Tống Hiểu Hoa còn có một xương quai xanh xinh đẹp, theo xuống phía dưới, thì không thể bỏ qua bộ ngực kiêu ngạo, mỗi một bước đi hình như cũng sẽ theo thân thể chuyển động mà nảy lên hai cái.
Cộng thêm dáng dấp Tống Hiểu Hoa không hề xấu, có mấy người nhìn bé.
Tống Hiểu Hoa hết sức mắc cỡ, chống lại ánh mắt của Thẩm Cảnh, lui về sau một bước, trên khuôn mặt trắng nõn mang theo đỏ ửng nhàn nhạt , thậm chí có một loại cảm giác mê người. $d*đ!lê$quy&đ^n
May mà Thẩm Cảnh kịp thời đánh tỉnh mình, anh nhíu mày, nhìn thấy bên cạnh mấy bé trai mười lăm mười sáu tuổi đang cười chỉ vào Tống Hiểu Hoa nói gì đó.
Khoa Giai Nam ở bên cạnh nhìn thấy cũng là trợn mắt nhìn, gương mặt kia ngày càng đỏ thẫm, đỏ từ mặt đến cổ.
Thẩm Cảnh cảm thấy lồng ngực tựa hồ đang bốc lửa một cảm giác từ trước đến nay chưa từng có.
Anh đi lên, đi tới trước mặt Tống Hiểu Hoa, nhíu mày, nói: “Sao em ăn mặc lộ liễu như vậy?”
Lập tức Tống Hiểu Hoa cảm thấy có chút uất ức, bé nhìn Thẩm Cảnh nói: “Cái này đã là bảo thủ nhất rồi.”
Thẩm Cảnh dò hỏi: “Em xấu hổ sao?”
Tống Hiểu Hoa gật đầu, nói: “Dạ.”
Mấy năm trước lúc bé tới đây bơi, thân thể còn chưa có trổ mã, nhưng hôm nay trở lại, lại cảm thấy luôn có người nhìn bé, thậm chí ngay cả nước bé cũng không dám xuống.
“Tốt, anh biết rồi, em chờ một chút.” Thẩm Cảnh chạy ra ngoài, đến một cửa hàng bán đồ bơi, mua một cái áo choàng màu nhạt tương tự với bộ đồ bơi của bé.
Đại khái buộc trước ngực nữ sinh, có thể che được một chút.
Anh đưa cho Tống Hiểu Hoa, sau khi Tống Hiểu Hoa nhận lấy, vội vàng buộc vào.
Thẩm Cảnh nhìn bộ dạng bé như vậy, cũng có chút không được tự nhiên, nói: “Đi thôi, qua đây bơi đi.”
Tống Hiểu Hoa gật gật đầu, đi theo sau lưng Thẩm Cảnh.
Trương Dao nhìn thấy Tống Hiểu Hoa ăn mặc như vậy, suy nghĩ một chút cũng đã hiểu ra cái gì, hai cô bé liền cùng nhau chơi đùa.
Khoa Giai Nam thấy Tống Hiểu Hoa đỏ mặt, như thế nào cũng không dám qua nói chuyện với các bé, Thẩm Cảnh ở bên cạnh nhìn thấy bộ dạng cậu này, trong lòng lại không thoải mái.
Thẩm Cảnh lại bơi đến chỗ nước sâu, bơi chưa được một lát, đột nhiên anh xoay người lại, đã nhìn thấy Tống Hiểu Hoa cũng bơi tới, Tống Hiểu Hoa bơi không thấy vui, cười với anh nói: “Anh Thẩm, chúng ta thi đấu đi.”
Thẩm Cảnh nhớ trước kia mỗi lần tới bơi Tống Hiểu Hoa cũng sẽ tới đây, mỗi lần như vậy Tống Hiểu Hoa sẽ đề nghị thi đấu, nhưng mà lần nàoThẩm Cảnh cũng thua.
Hiện tại qua mấy năm, không biết có còn như vậy hay không.
Thẩm Cảnh gật đầu, hai nguời liền xác định một điểm.
Ở chỗ nước cạn, Khoa Giai Nam trơ mắt nhìn hai nguời, nhưng chính mình lại không có cách nào đi tới vùng nước sâu, trong lòng chỉ có thể uể oải một trận, Trương Dao bơi cũng không giỏi cho lắm, liền cùng với đứa bé mới vừa quen biết trong bể bơi đùa giỡn với nhau.
Thẩm Cảnh hô một tiếng bắt đầu.
Hai nguời liền hướng điểm cuối bơi qua.
Đợi đến khi Thẩm Cảnh bơi tới điểm cuối, từ trong nước anh ngẩng đầu lên, nhìn thấy Tống Hiểu Hoa thế nhưng so với mình chậm hơn hai mét, nhớ ngày đó thường thường là bé thắng chính mình hai thước.
Tống Hiểu Hoa ngẩng đầu lên, vươn tay vùng vẫy mặt nước, nói: “Vẫn là anh Thẩm lợi hại, bây giờ anh so với em bơi nhanh hơn nhiều.”
Toàn bộ tóc của bé đều ướt, nước theo khuôn mặt trắng nõn trượt xuống, sau đó rơi vào mặt nước, nhưng có một chút theo cổ trượt đến trước ngực. . . . . .
Thẩm Cảnh mím môi tự nói với mình đừng nhìn lung tung, trong lòng cảm giác có cái gì ngứa ngáy, giọng nói cảm thấy chát, quay đầu, không để cho Tống Hiểu Hoa nhìn thấy dáng vẻ lung túng của mình, nói: “Chúng ta đấu lại đi.”
Tống Hiểu Hoa gật gật đầu.
Lần thứ hai, vẫn như cũ là Thẩm Cảnh dẫn đầu, lúc anh từ trong nước ngẩng đầu lên, nhưng không nghĩ nghênh đón anh là Tống Hiểu Hoa đang vui vẻ bơi tới, đến khi Tống Hiểu Hoa không dừng được, lập tức hai nguời đụng vào nhau.
Thẩm Cảnh vươn tay kéo Tống Hiểu Hoa lại, khoảng cách của hai nguời rất gần, anh chỉ cảm thấy có hai khối khác thường mềm mại gì đó dán trước ngực mình.
Cái xúc giác này. . . . . .
Đầu Thẩm Cảnh đột nhiên có chút mụ mị rồi.
Hình như Tống Hiểu Hoa cũng có chút không kịp phản ứng, hai người duy trì cái tư thế này khoảng hai ba giây, Tống Hiểu Hoa vội vàng bơi ra xa một chút, mặt của bé đỏ cả lên.
Thẩm Cảnh cảm thấy Tống Hiểu Hoa tách ra, giữa ngón tay của anh vẫn còn lưu lại hơi ấm mới vừa kéo Tống Hiểu Hoa.
Vừa nghĩ tới mới vừa rồi rốt cuộc xảy ra chuyện gì, Thẩm Cảnh liền cảm thấy xấu hổ .
Hai nguời trầm mặc rất lâu.
Thẩm Cảnh nhìn Tống Hiểu Hoa một chút, mặt của bé lại đỏ như vậy, cô gái nhỏ da mặt mỏng, trong đầu của Thẩm Cảnh toát ra một ý nghĩ như vậy.
Đây là lần đầu tiên anh có khái niệm Tống Hiểu Hoa là phụ nữ.
Bé và khi còn bé hoàn toàn khác biệt, bắt đầu từ từ trưởng thành, không chỉ là thân thể còn có tâm lý.
Thẩm Cảnh biết mình nên mau chóng xua tan lúng túng,anh vội vàng mở miệng nói: “Mới vừa rồi là anh thắng.”
Tống Hiểu Hoa đỏ mặt gật đầu một cái.
Thẩm Cảnh làm bộ như không có chuyện gì, nói: “Được rồi, không đấu nữa, chúng ta đi qua tìm Trương Dao và Khoa Giai Nam thôi.”
Tống Hiểu Hoa im lặng đỏ mặt giống như một người phụ nữ nhỏ đang tức giận đi theo sau lưng Thẩm Cảnh.
Sau đó, hai nguời không tự chủ mà nói chuyện ít lại.
Chơi một lát nữa , sau đó rời khỏi hồ bơi.
Tống Hiểu Hoa và Trương Dao còn muốn đi dạo phố chơi, Thẩm Cảnh liền cùng Khoa Giai Nam đi trước.
Đi trên đường, Khoa Giai Nam nhìn Thẩm Cảnh rối rắm nửa ngày, ngượng ngùng hỏi “Cái đó, Thẩm Cảnh, anh có yêu mến nữ sinh nào không?”
Thẩm Cảnh chần chờ một chút, trong lòng lại rớt nửa nhịp, cuối cùng nói: “Không có.”
Khoa Giai Nam đỏ mặt, nói: “Tôi rất thích Tống Hiểu Hoa, bé đặc biệt dịu dàng, chẳng qua tôi có một người bạn cậu ấy thổ lộ với bạn gái trong lớp tôi, người ta không thích cậu ấy, về sau lại không để ý làm bạn với tôi, tôi sợ Tống Hiểu Hoa cũng không thích tôi, về sau không để ý tới tôi nữa.”
Trong lòng Thẩm Cảnh không giải thích được dâng lên một cỗ vị chua.
“Tôi nghĩ sau này sẽ nói với Tống Hiểu Hoa. . . . . . Anh thấy có được hay không?”
Vị chua càng lúc càng lớn, Thẩm Cảnh cố nén nửa ngày không có mở miệng khiến Khoa Giai Nam cút sang một bên, cuối cùng anh nói: “Nếu sợ thì không cần nói, làm bạn là tốt rồi.”
Khoa Giai Nam gật đầu một cái, nói: “Tôi cũng sợ ba mẹ tôi phát hiện.”
Thẩm Cảnh xỉ vả, anh đối với loại yêu thích này của Khoa Giai Nam, thật sự là không đành lòng châm chọc, loại bé trai như này làm sao trẫm có thể cho phép cậu ta và Tống Hiểu Hoa ở cùng nhau đây? Từ nhỏ Tống Hiểu Hoa cùng với ngựa tre chất lượng cao là trẫm đây cùng nhau lớn lên.
Tối thiểu, bé trai đó phải cùng một dạng xuất sắc như trẫm!
Đợi chút. . . . . .
Đột nhiên Thẩm Cảnh ý thức được, suy nghĩ của mình hình như có điểm không thích hợp.