Buổi tối, Thẩm Cảnh ở trên giường lật qua lật lại ngủ không yên, trong đầu luôn nhớ tới chuyện sáng nay Tống Hiểu Hoa đỏ mặt mặc đồ bơi, thân thể trắng như tuyết, hai má phiếm hồng, anh vươn tay đập mạnh vào đầu mình, tự nói với chính mình không được nghĩ nhiều.
Nhưng mà suy nghĩ trong đầu, làm sao có thể khống chế được, bóng dáng của Tống Hiểu Hoa lại một lần nữa ập đến.
Anh nhỡ rõ ràng lúc trước cô vẫn chỉ là một cô bé, vậy mà bây giờ hình dáng đã thay đổi gần như trưởng thành rồi.
Hơn nữa lúc này mới mười hai tuổi trông đã rất trêu chọc người, về sau còn đến mức nào nữa đây?
Thẩm Cảnh thật sự muốn nói chuyện khi còn bé Tống Hiểu Hoa suốt ngày đái dầm, bị cảm cúm nước mũi chảy cả vào trong miệng cho Khoa Giai Nam, để xem cậu ta còn có thể thích Tống Hiểu Hoa nữa hay không?
Thẩm Cảnh lại trở mình một cái, anh cảm thấy mình càng ngày càng trở nên không bình thường, anh vẫn không muốn thừa nhận, nhưng những biến hóa trong lòng nếu như không thừa nhận, chính anh cũng không thể thuyết phục được bản thân mình.
Lúc vừa mới bắt đầu, anh chán ghét Tống Hiểu Hoa càng về sau càng từ từ tiếp nhận, rồi khi lên nhà trẻ lại yêu quý nuông chiều, anh vẫn cho rằng do mình cùng với Tổng Hiểu Hoa ở chung đã lâu, lòng mình cũng trở nên mềm đi, nhìn bé cười với mình, tất cả đều là ý tốt, anh sẽ cảm thấy thế giới này dường như cũng không hề xấu.
Đây là lần đầu anh phân tích việc này, bởi vì mỗi ngày Tống Hiểu Hoa đều ở bên anh, anh không thể không thân thiết.
Giống như Khương Hồng Cầm, bà Trần, ông Trần anh không phải đá gỗ, người khác đối xử tốt với anh, anh đều cảm nhận được, và đương nhiên cũng sẽ nảy sinh tình cảm đối với họ.
Anh nghĩ, về việc Tống Hiểu Hoa chính là như vậy.
Nhưng hình như thứ tình cảm này đang từ từ biến đổi, anh cưng chiều Tống Hiểu Hoa, cảm thấy đó là chuyện đương nhiên, thế nhưng, có một số hành động đối với Tống Hiểu Hoa, lại khiến anh ngượng ngùng.
Anh không biết bắt đầu từ khi nào tâm tư của mình đã xảy ra biến đổi.
Có thể chính là ngày hôm nay, cũng có thể là từ trước đây rất lâu, chỉ là ngày hôm nay đột nhiên nhìn thấy Tống Hiểu Hoa, trong đầu liền nghĩ…… A, thật ra bé cũng là một cô gái.
Anh biết việc này vô cùng không ổn, suy nghĩ này phải giải thích như thế nào?
Nhưng tại sao lại cứ phải là Tống Hiểu Hoa? Kiếp trước Phạt Võ Vương đã gặp qua không ít mỹ nữ, ở hiện đại cũng có rất nhiều người hợp với thẩm mỹ của anh, kiếp trước anh không động đến tư tình cá nhân, dốc lòng vào việc tranh quyền trị quốc, anh thừa nhận chuyện tình của mẫu phi đã khiến anh canh cánh trong lòng, nếu không phải thật sự thích, anh tuyệt đối sẽ không ra tay.
Về sau xuyên tới hiện đại, chuyện của Khương Hồng Cầm lại càng khiến ý nghĩ của anh thêm kiên định, anh nghĩ nếu như phải lập gia đình, tất nhiên đó sẽ là người anh yêu nhất, chờ đợi cô ấy, trân trọng cô ấy, bất kể chuyện gì đều nhân nhượng cô ấy, cả đời sẽ không tách rời.
Anh chưa từng nghĩ tới, mình cùng với Tống Hiểu Hoa từ nhỏ lớn lên cùng nhau sẽ nảy sinh tình cảm.
Thế nhưng, cho dù có nảy sinh tình cảm thì đã sao? Nhớ ngày đó, thời điểm người đàn ông kia yêu chiều mẫu phi, hắn ở hậu cung không phải đã từng tuyên bố sẽ không yêu ai ngoài mẫu phi sao? Ban đầu khi Khương Hồng Cầm cùng với Thẩm Hạo Dương ở cùng với nhau cũng không phải là có tình cảm à? Nhưng rồi đến cuối cùng cũng đều ruồng bỏ người phụ nữ mà mình yêu sao?
Anh cảm thấy tình cảm của con người thật sự lạnh bạc, nói có là có, nói không sẽ không, như vậy tình cảm của anh đối với Tống Hiểu Hoa là gì? Là phù dung sớm nở tối tàn, hay là nhất thời ảo giác?
Ở kiếp trước, anh sẽ không đánh nếu như không nắm chắc phần thắng, cho dù là chinh chiến ở phía Bắc Trường thành cũng phải làm tốt công tác chuẩn bị.
Anh nghĩ, anh cần một chút thời gian, để chứng minh và xác định tình cảm của mình.
Anh nghiêng người, nhắm mắt lại.
…………….
Về việc làm thế nào chung sống cùng với Tống Hiểu Hoa, Thẩm Cảnh nghĩ vẫn cứ như trước đây đi.
Chỉ là tình hình tiến triển không theo suy nghĩ của Thẩm Cảnh, Thẩm Cảnh cũng coi như là có một chút danh tiếng, mà như vậy nghĩa là sẽ có đủ loại chương trình biểu diễn tìm tới cửa.
Đánh lên mấy khúc Piano, tiền thu được có thể bằng cả tháng tiền lương của Khương Hồng Cầm, được rồi, Phạt Võ Vương động lòng.
Bình thường anh sẽ nhận một số chương trình biểu diễn tương đối lớn trong thành phố, bà Trần cùng với ông Trần sẽ đi theo cùng anh chạy chương trình, có đôi lúc còn có thể được khách quý mời ăn cơm, thực ra cuộc sống cũng không tệ.
Thẩm Cảnh nghĩ, trẫm quả nhiên là siêu phàm , cho dù đến chỗ nào ánh sáng cũng đều không thể phai nhạt đi.
Dĩ nhiên là để ánh sáng không thể phai nhạt, anh luôn phải bận rộn làm việc, thời gian đối với anh mà nói cũng trôi đi thật nhanh.
Trong nháy mắt, đã tới mùa tựu trường.
Có thời gian rảnh, Thẩm cảnh quyết định sẽ tới thành phố B trước, tới xem Tống Hiểu Hoa một chút, anh không nói trước với Tống Hiểu Hoa, muốn cho bé một bất ngờ, lại tới đúng vào giờ học múa ba-lê của Tống Hiểu Hoa, anh liền đứng ở một bên nhìn một chút.
Ở phía ngoài lớp múa Ba-lê cũng có không ít phụ huynh đứng xem con cái đang học.
Tống Hiểu Hoa đứng nổi trội ở trong đám trẻ, vóc dáng của bé lại cao, hơn nữa dáng người hơi mập, liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy.
Tống Hiểu Hoa đang đứng xếp hàng, giáo viên từng bước hướng dẫn bọn trẻ tập lại động tác vừa mới dậy, một động tác xoay tròn đẹp đẽ trên không sau đó rơi xuống đất, động tác phải liên hoàn ăn khớp, kỹ thuật không có nửa điểm sai lầm.
Bé đột nhiên nghe thấy nữ sinh phía trước mình nói: “ Này, Hiểu Hoa, cậu xem kia có phải là anh Thẩm Cảnh hay không?”
Tống Hiểu Hoa vừa nghe, vội vàng quay đầu lại , khi nhìn thấy người đứng ở trong góc nhỏ là Thẩm Cảnh hai mắt đều sáng lên, bé hưng phấn vươn tay lắc lắc với Thẩm Cảnh.
Thẩm Cảnh nở nụ cười với bé.
Vẻ mặt của Tống Hiểu Hoa hiện tại trông thật nôn nóng hận không thể chạy đến bên cạnh Thẩm Cảnh, hỏi anh một câu tại sao đột nhiên anh lại tới?
Thẩm Cảnh nhìn vẻ mặt của bé, trong lòng trở nên ấm áp, anh nghĩ cô bé này tâm tư thật đơn giản, tâm tình chỉ cần nhìn mặt cũng có thể đoán ra.
Đứng ở bên cạnh, một phụ huynh nhìn thấy Thẩm Cảnh, nghiêng đầu nói với Thẩm Cảnh: “Ôi, anh bạn nhỏ, ta hình như đã từng nhìn thấy mặt cậu trên tivi?”
Thẩm Cảnh ngẩng đầu, quay về phía vị phụ huynh kia nghiêm túc nói dối: “Cháu chưa từng lên tivi thưa cô.”
Nói thật, ở trong thành phố ấn tượng của mọi người đối với Thẩm Cảnh chính là anh đánh Piano rất khá, nhưng một ngày nhiều tin tức như vậy, nhịp sống của mọi người lại rất nhanh, thời gian lâu dài, ấn tượng đối với một người cũng sẽ ngày càng nhạt, cho dù là bạn có ấn tượng, chỉ cần bạn phủ nhận một chút, đối phương cũng sẽ cho rằng mình nhận nhầm.
Vị phụ huynh kia gật đầu một cái, nói: “Ra là vậy, cậu bạn nhỏ cậu tới đây làm gì? Cậu cũng muốn học múa Ba-lê?”
Thẩm Cảnh: “……..Cô, cháu tới tìm bạn.”
“Haha, thật sao?” vị phụ huynh kia tiếp tục hỏi: “Là người nào vậy?”
Thẩm Cảnh quay mặt về phía Tống Hiểu Hoa, trả lời: “Chính là cô bé.” Anh chỉ chỉ.
“Là Hiểu Hoa hả, cô bé và con gái ta cũng là bạn bè.” Vị phụ huynh kia là người rất thích nói chuyện, tìm chủ đề cùng Thẩm Cảnh nói chuyện.
Cô nói một câu, Thẩm Cảnh cũng sẽ trả lời lại một câu.
Gần đến lượt Tống Hiểu Hoa, cô nói: “Nhìn xem, bây giờ sẽ đến lượt Hiểu Hoa cùng với con gái ta.”
Thẩm Cảnh suýt nữa quên mất, chỉ thấy giáo viên đối với một nữ sinh ở trước mặt nói: “Động tác không liền mạch, hơn nữa cũng không linh hoạt, có phải là ở dưới không chịu luyện tập cho tốt.”
Nữ sinh kia ấp úng không nói gì.
Giáo viên liền nói: “Được rồi, tiếp theo.”
Tống Hiểu Hoa tự tin bước ra, tầm mắt của bé nhìn về phía Thẩm Cảnh, giương lên một nụ cười, sau đó nhón chân lên xoay tròn rồi nhẹ nhàng rơi xuống đất, lại tiếp tục kiễng chân bước nhanh về phía trước nhún nhảy hai lần.
Giống như là bé đang lướt trên mặt hồ, nhẹ nhàng uyển chuyển khiến cho người ta quên mất dáng người hơi mập của bé.
Giáo viên gật đầu hài lòng, nói: “Rất tốt, tất cả các em hãy nhìn Tống Hiểu Hoa, thời gian như nhau bạn có thể làm được, vậy tại sao các em lại không thể? Được rồi, em sang bên cạnh tự mình luyện tập, những bạn khác tiếp tục tập cho cô xem, hôm nay phải tập xong động tác này cho cô.”
Thẩm Cảnh dựng lên một ngón tay cái với Tống Hiểu Hoa.
Tống Hiểu Hoa nhìn anh ngọt ngào cười một tiếng, tuy rằng bé rất muốn đi qua nhưng dù sao vẫn còn đang trên lớp, cô bé sang bên cạnh một mình tập ép chân, thỉnh thoảng quay đầu nhìn Thẩm Cảnh một chút.
Thật lâu mới đợi đến tan học, đám trẻ kia cũng tập tới phát khóc, giáo viên mới châm chước một chút, cho đám trẻ về nhà tự luyện tập.
Tống Hiểu Hoa quýnh lên, vội vàng chạy vào trong thay quần áo, những nữ sinh kia cũng lục tục đi tới.
“Trời ạ, mệt chết đi được.”
“Cô giáo thật là đáng ghét, ta thật sự không muốn học nữa.”
“Đúng thế, thật là, lần nào cũng vậy.” Mấy nữ sinh mất hứng nói, nữ sinh cao gầy vừa mới bị nếu tên phê bình nói nhiều nhất.
Tống Hiểu Hoa không cùng mọi người nói chuyện, lập tức chạy ra ngoài.
Nữ sinh cao gầy liếc nhìn bóng lưng của bé, trợn mắt khinh thường.