Không ngờ Giang Ninh phủ phát sinh hiện tượng tễ đoái ba tòa Đông Lai tiền trang thì hai tòa đã biệt đốt trụi khiến cho bọn họ không thể không thay đổi kế hoạch, tới Duy Dương huyện lấy bạc để Mai Hoa vệ phát hiện.
Hai gã thám tử Mai Hoa vệ cũng đồng thời phát hiện ra chiếc thuyền lớn của Lý Bạch Sa. Bọn họ biết rõ, Lý Bạch Sa không trở về Duy Dương huyện nữa liền phát ra thư bồ câu khẩn cấp.
Hoàng Phủ Vô Tấn khoát tay chậm lại, đám đề kỵ liền thả chậm tốc độ hướng ba dặm bên ngoài là có thể thấy được họ, một thân binh giáo úy cất tiếng nói:
- Ta mang hai huynh đệ đi vào trong trấn nhìn xem, ngươi mang các huynh đệ tìm kiếm chỗ bí mật gần đây, không để cho ai phát hiện.
Lạc Thắng gật đầu dẫn đội kỵ binh đi vào trong một con đường nhỏ, Vô Tấn thì cùng với hai gã Mai Hoa quân vệ thay Đóa đổi quần áo hướng về phía thị trấn mà đi tới.
Thải Thạch Trấn là một tòa gò núi trầm trọng, ở đây nước chảy xiết, địa thế hiểm yếu, từ xưa đã là vùng chế tạo binh khí nổi tiếng.
Bởi vì nơi này bốn phía giao thông cho nên trấn rất phồn hoa thương nhân nối liền không dứt, khách sạn thanh lâu tửu quán trà lâu... ở đâu cũng nhìn thấy được.
Vô Tấn mang theo hai gã quân sĩ dọc theo phố mà tìm mục tiêu ở dọc đường người náo nhiệt vô cùng, buôn bán cũng vô cùng tấp nập.
Tuy triều đình đã nghiêm cấm mua bán sinh thiết nhưng đạo cấm này ở đây đã có từ mấy năm trước cho tới bây giờ vẫn chưa bao giờ nghiêm khắc chấp hành, Thất Thải trấn này cũng dùng buôn bán sinh thiết làm chủ nghiệp, tự nhiên coi đạo cấm này giống như giấy lộn, quan phủ cũng mắt nhắm mắt mở, chỉ cần kinh thành không phái người tới điều tra thì bọn họ coi như không biết có đạo lệnh cấm này.
- Tướng quân đi tới đây.
Một gã quân sĩ nhìn thấy ở trước mặt là một khách sạn, trên biển ghi hai chữ Duyệt Lai, chính là khách sạn mà bọn họ muốn tới.
Vô Tấn mang theo hai tên lính đi vào, vừa vặn Mai Hoa vệ phụ trách theo dõi đi ra bọn họ trước mặt gặp nhau quân sĩ sửng sốt một chút rồi nhanh chóng bước lên thi lễ:
- Tham kiến tướng quân.
Mau đứng lên không chừng bị người khác nhìn thấy.
Quân sĩ gật đầu chỉ vào phía trong ở trong phòng không có người Vô Tấn liền hỏi:
- Đồng bạn của ngươi ở đâu?
- Bẩm tướng quân, hắn đã đi theo dõi thủ lĩnh đối phương rồi, chúng ta chia tay đã hai ngày.
- Thủ lĩnh đối phương là ai, hắn mua hàng ở nơi nào?
Vô Tấn kỳ quái hỏi.
Quân sĩ cười khổ một tiếng:
- Đối phương không phải là Lý Bạch Sa cho nên chúng thuộc hạ cũng không biết tuy nhiên người này có cấp bậc khẳng định là rất cao, sau khi tới Dương Đồ huyện đã dẫn mười mấy người hướng về phía Tây Nam mà đi tới, mặt khác có một số người đi tới Thải Thạch trấn mua sinh thiết, năm chiếc thuyền lớn đang bỏ neo ở Thải Thạch trấn.
- Tình huống mua hàng của bọn họ thế nào?
- Tướng quân vùng Thải Thạch trấn này có rất nhiều quặng sắt, có thể mua được tinh thiết tốt nhất, ba mươi vạn lượng bạch ngân của bọn họ toàn bộ dùng để mua tinh thiết, giá tiền là một lượng bạc có thể mua mười cân tinh thiết thượng đẳng hoặc là hai mươi cân tinh thiết bình thường, lần này bọn họ toàn bộ mua tinh thiết.
- Ba trăm vạn cân tinh thiết.
Hoàng Phủ Vô Tấn nghe mà cảm thấy kinh hãi:
- Bọn họ có thể mua được nhiều như vậy sao?
Không phải là bọn họ tự đi mua nghe nói là ở trong trấn có lái buôn bán tinh thiết lớn nhất ra tay, do bọn họ làm hàng, hai ngày nữa đoán chừng bọn họ sẽ thu mua đủ.
- Hai ngày.
Vô Tấn trầm ngâm một lát sáng mai Giang Ninh thủy quân có thể tới nơi này rồi.
Đúng lúc này ở ngoài cửa có một quan quân chạy tới:
- Đô đốc sở bên ngoài có một cỗ xe lừa, vận chuyển một thương binh hình như là huynh đệ của chúng ta.
Vô Tấn cả kinh đứng dậy bước nhanh ra ngoài chỉ thấy ở bên ngoài một cỗ xe ngựa tiến vào trong đại viện khách sạn, chưởng quầy liền đuổi ra ngoài:
- Ai cho xe các ngươi vào?
Vô Tấn bước tới chỉ thấy trên xe lừa có một nam tử đắp chăn bông, sắc mặt trắng bệch đây chính là quân sĩ đi điều tra Lý Bạch Sa.
- Có chuyện gì vậy?
Vô Tấn hỏi lão đánh xe lừa.
Lão đầu đánh xe lửa nhỏ gầy hắn cuống quít lắc đầu:
- Ta cũng không biết ta ở bên cạnh quan đạo phát hiện ra hắn, hắn bị thương, hắn nói mang hắn đến nơi này sẽ có thâm tạ, hiện tại đã tới rồi.
- Là chỗ nào của quan đạo?
- Lao gia ta là người của Tương An huyện ở Lư Giang quận, ở bên ngoài quan đạo của huyện phát hiện ra vị này.
Binh sĩ bị thương từ từ tỉnh dậy nhìn thấy Vô Tấn trong mắt lộ ra vẻ kinh ngạc sau đó chuyển thành xấu hổ.
- Tướng quân... ty chức vô năng không thể theo dõi hắn...
Khí tức của hắn rất yếu ớt, Vô Tấn liền khoát tay ngăn lại, hắn từ từ vạch tấm nệm ra chỉ thấy một mũi tên xuyên qua bụng binh sĩ kia, tên đã bị chặt đứt chỉ lộ ra một đầu mũi tên.
Hắn nhướn mày lập tức phân phó cho thủ hạ đưa người này vào trong phòng, lại mệnh cho chưởng quầy mời lang y tốt nhất tới, hắn lấy ra từ trong túi một thỏi bạc 50 lượng đưa cho lão đầu kia rồi nói:
- Đa tạ lão đầu đã cứu huynh đệ của ta, thỏi bạc này là ta tạ ơn ông.
Lái xe ngẩn cả người nhìn chằm chằm vào thỏi bạc, hắn sống tới giờ lớn như vậy mới phát hiện ra thỏi bạc lớn như thế, sau nửa ngày hắn nuốt nước bọt.
- Bạc này, toàn bộ cho ta?
Vô Tấn không có tâm tư nhiều lời với hắn liền đe thỏi bạc dúi lại:
- Lão hán ông trở về đi.
Lái xe cầm thỏi bạc nặng trịch trên tay, trong lòng có cảm giác xấu hổ bỗng nhiên ông cười khan một tiếng giải thích:
- Đoán chừng vị huynh đệ kia chắc là bị đoàn binh áo trắng gây thương tích.
Vô Tấn đã chuẩn bị vào nhà rồi nghe thấy những lời này thì dừng bước quay đầu lại hỏi:
- Đoàn binh áo trắng gì?
- Đại gia không biết sao, chúng ta ở gần Sào hồ, nhà của ta ở dưới chân núi, ta biết rõ trong khe núi có một tòa nông trường, trong nông trường có mấy nghìn binh tốt áo trắng nghe nói ở Sào Hồ phía tây cũng có một tòa nông trường cũng có vài nghìn người trong đó bọn họ cầm cung đao thương tên, vô cùng hung ác, không thể trêu vào huynh đệ của đại gia chắc là bị bọn họ bắn bị thương.
Tin tức này khiến cho Vô Tấn nghĩ tới chuyện mà thái tử phó thác cho hắn, truy tra chỗ nuôi tư binh của Sở vương ở sở châu, hắn thầm nghĩ, chẳng lẽ những binh sĩ áo trắng này...
- Lão hán binh sĩ áo trắng là ngươi phở đâu, khẩu âm là bản xứ hay chỗ khác?
- Ta nghe bọn họ nói chuyện rất nhiều, khẩu âm rất phức tạp phần lớn là người phương bắc.
Vô Tấn nghĩ nghĩ rồi nói:
- Huyện thái gia các ngươi có biết những binh lính áo trắng này không?