Hắn nhìn thấy Tô Hàn Trinh mặc quan phục ngồi trên công đường xử án, biểu lộ vô cùng nghiêm túc, trong lòng hắn cảm thấy vô cùng sợ hãi liền tới phía trước quỳ xuống nói:
- Tiểu dân khấu kiến thứ sử đại nhân.
- Người quỳ dưới kia có phải là quản sự của Bách Phú tiền trang không?
- Tiểu dân chính là chủ quản sự của Bách Phú tiền trang.
- Tốt lắm đều đến đông đủ, ta đây cũng nói mọi chuyện.
Hắn lấy khế ước trên bàn, mệnh cho nha dịch giao cho họ, Tô Hàn Trinh nghiêm nghị nói;
- Tề Đại Phúc tiền trang đã yêu cầu bản phủ làm trọng tài, bọn họ đã mua một trăm vạn lượng bạc trái quyền, hiện tại yêu cầu các ngươi hoàn nợ.
Hà quản sự nhìn thấy khế ước kia thì trong lòng thầm kêu khổ, đó là một trăm vạn lượng bạc mà bọn họ mượn Đông Lai tiền trang dùng để xây quán rượu và nhà kho, bọn họ định hai tháng sau sẽ trả nhưng mà không ngờ hiện tại lại xảy ra chuyện này.
Ba quản sự đưa mặt nhìn nhau bọn họ cũng biết chuyện này nhưng bọn họ không ngờ Đông Lai tiền trang lại bán rẻ họ như vậy, cả ba đều mất đi thần sắc, trong lòng thầm nghĩ nếu như bọn họ là Đông Lai tiền trang thì cũng làm như vậy.
- Ta hỏi các ngươi phần khế ước này các ngươi nhận hay là không nhận?
Cấp bậc của Hà quản sự cao hơn những quản sự kia nửa cấp hắn khom người nói:
- Bẩm đại nhân khế ước này là thực, Đông Lai tiền trang ký tên nhưng Đông Lai tiền trang và Tề Đại Phúc tiền trang có quan hệ thì chúng ta lại không biết.
Tô Hàn Trinh nhìn thoáng qua bên nguyên cáo là Tề Phượng Vũ, liền nói với Hà quản sự:
- Chuyện này bản phủ đã xác định, Đông Lai tiền trang đem trái quyền bán cho Tề Đại Phúc tiền trang là không sai, hơn nữa bổn quang thấy khế ước không có kỳ hạn, nói cách khác Tề Đại Phúc tiền trang tùy thời có thể yêu cầu các ngươi hoàn trả lại bạc, hiện tại Tề Đại Phúc tiền trang đã chính thức tố cáo các ngươi yêu cầu các ngươi lập tức trả bạc thiếu nợ, bổn quan căn cứ theo khế ước mà quyết định, thỉnh cầu của bọn họ là hữu hiệu, trước khi mặt trời lặn phải trả bạc nếu không toàn bộ tài sản thế chấp đều thuộc về Tề Đại Phúc tiền trang.
Tô Hàn Trinh nói rất chậm nhưng ngữ khí rành mạch mỗi câu nói giống như chùy sắt nện vào tim của ba người bọn họ, trong lòng đều kinh hãi, một trăm vạn lượng bạc, thời khắc này bọn họ kiếm đâu ra?
Hà chưởng quỹ thấp giọng hỏi Triệu quản sự:
- Bắc thị tiền trang còn bao nhiêu tồn ngân?
- Chúng ta chỉ còn lại mười lăm vạn lượng, có thể bên ngoài ít nhất còn có một trăm vạn lượng, Nam thị còn bao nhiêu?
Hà quản sự nói một tiếng bọn họ chưa còn tới mười lăm vạn lượng, Bách Phú thương hội xong đời rồi.
Hà quản sự khom người nói:
- Khởi bẩm đại nhân chúng ta tuy là quản sự của tiền trang nhưng Đông Hải quận Bách Phú thương hội tổng quản là do Hoàng Phủ Cừ, chỉ sợ chuyện này do hắn làm chủ.
Bọn họ tưởng giao cho Hoàng Phủ Cừ là xong không ngờ Tô Hàn Trinh lại ném ra một công văn lạnh lùng nói:
- Đây chính là yêu cầu trả tiền của Tề Đại Phúc Hoàng Phủ Cừ đã ký tên phía dưới rồi, bổn quan gọi các ngươi ra đây chính là muốn các ngươi giao bạc ra.
Yêu cầu trả bạc ném xuống phía dưới, ở đó có chữ ký rành mạch của Hoàng Phủ cừ cùng ấn của hắn, thừa nhận trái quyền, lập tức trả lại, Hoàng Phủ Cừ.
Ba người bọn họ đều ngây dại, bọn họ cũng không biết rằng Hoàng Phủ Cừ đã bị bắt đi, chuyện này phải làm sao bây giờ?
- Bổn quan cho các ngươi mặt mũi nên mới để các ngươi tự mình giao tiền Hoàng Phủ Cừ đã ký tên, bổn quan cần phải phái người tới tiền trang lấy bạc.
Vạn bất đắc dĩ, Hà quản sự đành nói:
- Kho ngân của chúng ta đã hế, không còn hiên ngân, chúng ta nguyện dùng 120 vạn trái quyền hoặc là ngân phiếu ngân phiếu gán nợ.
Hắn còn chưa dứt lời, Kiều đại quản sự đã ở bên cạnh cự tuyệt:
- Không được Tề Đại Phúc chúng ta chỉ cần hiện ngân, những thứ khác đều không muốn đây là quy định của khế ước.
Vương đại quản sự cảm thấy dáng người của Tề Phượng Vũ rất giống Trần phu nhân ngày hôm qua tuy nhiên hôm qua Trần phu nhân che mặt nên hắn không dám xác nhận, trong lòng hắn rất kinh ngạc liền vội vàng nói:
- Đại nhân chúng ta nguyện dùng 120 vạn hàng hóa gán nợ.
Tô Hàn Trinh nhìn thoáng qua Tề Phượng Vũ:
- Tề tiểu thư có tiếp nhận không?
Tề Phượng Vũ tối hôm qua đã chờ trà suốt đêm, nàng không có bất kỳ băn khoăn gì nàng nhìn Vương quản sự kiên quyết lắc đầu:
- Chúng ta dựa theo khế ước mà làm việc, không có bạc thì lấy nhà cửa thế chấp.
Vương quản sự nghe thấy thanh âm của nàng thì mềm nhũn ra, mình đúng là bị lừa rồi, Tề Đại Phúc thu mua bốn mươi hai vạn gánh lá trà, đây quả thực là điều nhục nhã của Bách Phú thương hội, trong lòng hắn thầm hận tới mức chảy máu, nhưn gắn vẫn ắn môi không dám nói gì cả, càng không dám để lộ ra ,nếu hai quản sự kia hoài nghi thì hắn cũng không sống nổi nữa. Tất cả tức giận của bọn họ sẽ truyền lên trên người mình.
Tô Hàn Trinh quát một tiếng chói tai:
- Bổn quan hỏi lần cuối, Bách Phú tiền trang có trả một trăm vạn lượng bạc không?
Hai gã quản sự tiền trang đã ỉu xìu, Hoàng Phủ Cừ đã ký tên rồi bọn họ cãi có ích gì nữa, hai người đều hữu khí vô lực nói:
- Thực sự không xuất ra bạc được.
- Rầm.
Ở trong công đường vang lên một thanh âm giòn tan, Tô Hàn Trinh lạnh lùng vỗ công án, cao giọng tuyên bố:
- Bổn quan tuyên án, Bách Phú tiền trang không thể giao bạc đúng thời hạn dựa theo khế ước quy định, tất cả nhà cửa thế chếp đều quy về Tề Đại Phúc, bản phán quyết lập tức có hiệu lực.
Đan Dương quận ở phía Đông Trường Giang, tiếp giám Tấn Lăng quận cùng với Giang Ninh phủ, vùng này trùng điệp đồi núi, có dãy núi Lư Sơn nổi tiếng.
Thời gian vào đầu mùa đông, đại bộ phận Đan Dương quận đã hàn ý lầm lẫm, sáng sớm ruộng đồng bao trùm một mảng sương lạnh, vào buổi sáng hôm nay, ở Đan Đồ huyện có năm trăm kỵ binh Mai Hoa vệ nhanh như điện chớp lao tới cầm đầu chủ tướng chính là Mai Hoa vệ tướng quân Hoàng Phủ Vô Tấn.
Hoàng Phủ Vô Tấn từ Đông Hải quận chạy tới, từ Giang Ninh phủ mang theo 500 tên Mai Hoa vệ.
Hoàng Phủ Vô Tấn từ Đông Hải quận đến, hắn mang theo 500 Mai Hoa vệ cưỡi ngựa tụ hợp, sau đó tiến tới trấn khai thác đá.
Hoàng Phủ Vô Tấn đã nhận được thư bồ câu khẩn cấp của quân sĩ Mai Hoa vệ cung cấp hành tung của Lý Bạch Sa cho nên hắn mới tự mình dẫn ngưới tới Đan Dương quân, Đan Dương quận từ trước tới giờ là một khu có rất nhiều gang sắt, thực tế tinh thiết chế tạo quân khí chủ yếu là ở nơi này.
Ở đây rừng nùi phần đông, có tất cả những phường kim loại lớn nhỏ, Lý Bạch Sa rất rõ ràng vì để có được tinh thiết tốt nhất mà tới nơi này, lúc trước hắn đi thuyền tới đây kế hoạch của hắn là ở Giang Ninh lấy tồn ngân sau đó thần không biết quỷ không hay tới đây.