Hoàng Tộc

Chương 267: Q.2 - Chương 267: Trở lại Duy Dương (hạ)




Trên xe ngựa Kiều đại quản sự của Đông Hải Tề Thụy Phúc hướng về phía Tề Phượng Vũ báo cáo tình hình của Tề gia gần đây, tình hình không hề lạc quan, bởi vì Tô thứ sử dàn xếp, chuẩn cho Tề Đại Phúc nộp thuế chậm ba ngày, điều này khiến cho Tề Đại Phúc tiền trang có đủ ngân lượng để đối phó với phong trào tễ đoái, tưởng rằng một kiếp này có thể vượt qua thì khuê ngày hôm trước bắc thị Tề Đại Phúc bỗng nhiên bị người ta phóng hỏa, chết cháy năm tên tiểu nhị, tiền trang bị sập, sổ sách cũng bị thiêu hủy, cũng may tất cả biên lại mượn đồ cùng tám mươi vạn lượng tồn ngân đều ở trong nhà kho dưới mặt đất không bị lửa ảnh hưởng, hiện tại tất cả đều chuyển tới tiền trang Bát Tiên Kiều.

- Vậy Đông Lai và Bách Phú tiền trang thì sao?

Tề Phượng Vũ hỏi.

- Hai nhà kia cũng bị ảnh hưởng, nhưng ảnh hưởng không lớn, điều kỳ quái là sáng hôm nay hai nhà cũng đột nhiên xuất hiện tễ đoái, thanh thế to lớn khiến cho người ta phải khiếp sợ.

Tề Phượng Vũ lạnh lùng nói:

- Đây chính là do ảnh hưởng bởi tễ đoái tại Giang Ninh phủ, tin tức khuếch tán, ta đoán chừng tối hôm qua Bình Giang huyện cũng đã bắt đầu phong trào này.

Vô Tấn ngiồ ở bên cạnh đột nhiên hỏi:

- Tiệm cầm đồ Tấn Phúc Ký ở Bát Tiên kiều thì thế nào?

Kiều đại quản sự cười khổ một tiếng:

- Tấn Phúc Ký tiền trang vô cùng bình tĩnh, bọn họ đại bộ phận là thuế ngân đông cung, không được hộ bộ liệt kê, hơn nữa cơ hồ không có tiểu hộ khách đều là đại tộc buôn bán trên biển tại Duy Dương không có phát sinh hiện tượng tễ đoái vô cùng yên tĩnh, cùng với Tề Đại Phúc cách đó không xa là một nước một lửa.

Vô Tấn nhìn thoáng qua Tề Phượng Vũ, Tề Phượng Vũ phảng phất cũng minh bạch ý của hắn liền hỏi:

- Tề Đại Phúc chúng ta xác nhập khế ước đã tiến hành thế nào rồi?

- Hồi bẩm tiểu thư, công văn đều đã chuẩn bị xong, bởi vì tễ đoái đột nhiên phát sinh, cho nên chuyện này tạm bỏ qua một bên, chuẩn bị sống qua cửa ải này rồi tính sau.

Vô Tấn lắc đầu:

- Bắc thị Tề Đại Phúc đã bị tiêu hủy, vậy thì các ngươi hãy đem trụ sở chuyển tới Tấn Phúc Ký, Tấn Phúc Ký ở Bát Tiên kiều hoàn toàn có thể phân ưu với Tề Đại Phúc, tại sao lại không dùng nó.

Kiều đại quản sự đại hỉ, kỳ thật bọn họ đã sớm nghĩ tới, chỉ là huyện nha chưa xác nhập thì bọn họ không thể mở miệng, bây giờ Lương tự vương mở miệng chuyện này không gì tốt hơn.

Hắn cuống quít thi lễ:

- Vậy thuộc hạ cưỡi ngựa đi trước, xử lý chuyện này lập tức.

Vô Tấn thấy hắn nhanh chóng hấp tấp như vậy đoán chừng bọn họ bị áp lực quá lớn liền vội đưa ngân bài cho hắn:

- Ngươi đi tìm Hoàng Phủ Quý, ông ta sẽ nhận thức ngân bài này.

Kiều đại quản sự đã đi ra ở trong xe ngựa chỉ còn lại Vô Tấn và Tề Phượng Vũ hai người mà thôi, đại quản sự còn không biết rằng sau khi y rời đi hai người ngồi trong xe hào khí đã trở nên bắt đầu xấu hổ, Tề Phượng Vũ thấp giọng thở dài một tiếng:

- Công tử công tử ở cùng một chỗ với ta Cửu Thiên sẽ tức giận.

Vô Tấn cười cười hắn chuyển hướng chủ đề rồi nói:

- Phượng Vũ cô nương đoán rằng kẻ chủ mưu sau màn ở Duy Dương huyện là ai?

Tề Phượng Vũ thấy hắn lúc này gọi mình đã bớt đi hai chữ tiểu thư trực tiếp gọi mình là Phượng Vũ thì trong lòng run lên, nàng cuốt quít lắc đầu mặt dần đỏ lên.

Vô Tấn phảng phất như không phát hiện ra điều dị thường của nàng, hắn đem hai tay gối ở sau gáy rồi cười nói:

- Ta đã đoán được là ai, Hoàng Phủ Cừ hắn chính là đối thủ cũ trước kia của ta, nghe nói hắn sau khi bị bãi miễn chức đã tới Bách Phú thương hội làm đại quản sự, hiện tại hắn chắc chắn là người sau màn điều khiển.

- Trong lúc nói chuyện tay của hắn lơ đãng buông xuống đặt lên trên vai của Tề Phượng Vũ, toàn thân Tề Phượng Vũ chấn động thân thể thoáng chốc trở nên cứng ngắc, đầu óc trống rỗng, Vô Tấn nói gì nàng cũng không còn biết nữa.

Vô Tấn thu tay về, tựa như chỉ lướt qua vai của Tề Phượng Vũ, hắn tiếp tục nói:

- Đoán chừng hắn nằm mơ cũng không ngờ phong trào tễ đoái ở Giang Ninh huyện lại lan sang Duy Dương huyện hơn nữa sau khi Lưu Tứ Quân chết, Đông Lai và Bách Phú hai tiền trang đã vỡ tan, hai nhà bọn họ hiện tại ốc không còn mang nổi mình ốc nữa.

- Công tử.

Tề Phượng Vũ đỏ bừng hai má, nàng cúi đầu xuống thanh âm như muỗi kêu:

- Công tử muốn vì quan hệ thông gia với Tề gia mà lấy ta sao?

Vô Tấn lắc đầu dừng lại ở mắt của nàng:

- Lúc ở tiệm mỳ ta đã giật nảy mình với nàng, khi đó ta đã thề đời này kiếp này nhất định phải nhập nàng vào môn.

Tề Phượng Vũ ngẩng đầu hai mắt lóe sáng mà nhìn Vô Tấn nói:

- Vậy huynh đáp ứng, trước khi hôn nhân không thành phải dùng lễ đối đãi với ta.

Vô Tấn cười nhạt một tiếng hắn đưa tay mở cửa sổ xe ra:

- Chúng ta tiếp tục nói về đối sách với Bách Phú thương hội, ta đoán chừng Duy Dương huyện sẽ không thảm liệt giống như là Giang Ninh huyện nhưng Hoàng Phủ Cừ gần đây làm việc không từ thủ đoạn, hắn sẽ dùng những thủ đoạn ti tiện giống như phóng hỏa thiêu hủy bắc thị Tề Đại Phúc vậy.

Tề Phượng Vũ trong lòng cảm thấy thất lạc vô cùng, trong lòng của nàng vô cùng hối hậ, trên miệng tuy nói Vô Tấn dùng lễ đối đãi với nàng nhưng trong lòng nàng lại có cảm giác mình giống như vật hi sinh trong lợi ích hôn nhân, Vô Tấn cũng không thích nàng, hắn chỉ muốn dùng mình để quan hệ thông gia với Tề gia, cảm giác mất mát tràn ngập này khiến cho nàng cảm thấy đau thương không hiểu nổi.

Nàng thấp giọng nói:

- Công tử chuyện này chờ một lát rồi nói sau, thân thể của ta có phần không thoải mái.

Vô Tấn cũng trầm mặc hắn yên lặng dừng ở cửa sổ, câu nói kia của Tề Phượng Vũ, trước hôn nhân thành công dùng lễ đối đãi với ta giống như đâm vào tự ái của hắn, Tề Phượng Vũ chẳng qua vì lợi ích của Tề gia mà đáp ứng hắn nàng căn bản không để ý tới mình.

Xe ngựa nhanh chóng đi, từ cửa nam tới Duy Dương huyện, Vô Tấn y nguyên lặng lẽ nhìn con đường quen thuộc không quay đầu lại liếc nhìn Tề Phượng Vũ, lúc này Tề Phượng Vũ cũng hơi nghiêng mình ra cửa sổ, nhìn đường đi ở Duy Dương huyện, gió thổi vào thùng xe khiến cho hàn ý tràn ngập.

Lúc này một hồi thanh âm thật cực lớn từ bên ngoài xe truyền tới chỉ thấy ở bên ngoài có mấy người tấp nập xung quanh còn có cả nha dịch và hơn một trăm tên hương binh, liều mạng duy trì trật tự, đám hương binh không ngừng đẩy người xem ra ngoài, tuy nhiên tràng diện hỗn loạn vẫn không khống chế được.

Vô Tấn bỗng nhiên nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc chỉ thấy một người chỉ huy nha dịch mặc quan phục mới tinh, chính là đại ca Hoàng Phủ Duy Minh của hắn, tân nhiệm Duy Dương huyện lệnh.

- Duy Minh!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.