Vô Tấn hô to huy động cánh tay, Hoàng Phủ Duy Minh vừa quay đầu lại nhìn thấy Vô Tấn thì trong mắt hiện ra một hồi kinh hỉ.
Xe ngựa dừng lại Tề Phượng Vũ nhỏ giọng nói:
- Công tử ta đi lên ngồi cùng Cửu Thiên.
Nàng đứng dậy đi xuống xe ngựa:
- Phượng Vũ.
Vô Tấn thấp giọng gọi nàng.
Tề Phượng Vũ lau nước mắt trên mặt quay đầu tươi cười:
- Công tử còn có chuyện gì sao?
Vô Tấn trong lòng thầm thở ra một tiếng hắn ôn nhu nói;
- Phượng Vũ ta một mực thích muội, là vì thích mới thành thân với muội quan hệ thông gia với Tề gia chẳng qua là một cái cớ.
Tề Phượng Vũ đỏ mắt lên nàng gật đầu:
- Công tử ta biết rồi.
Nàng đi xuống ngựa nhanh chóng hướng về một chiếc xe mà tới, Vô Tấn trong lòng hơi buồn bã nhưng lúc này hắn cũng không quan tâm nữa, Hoàng Phủ Duy Minh đang đi về phía bên này.
Vô Tấn cũng xuống xe ngựa mỉm cười nghênh đón hai huynh đệ không nói gì thêm, hai người nhìn nhau sau đó ôm nhau, vào lúc này nói gì cũng là dư thừa.
- Đệ tới từ lúc nào?
Duy Minh nhìn qua huynh đệ mà cười nói.
- Vừa mới tới đệ ngồi thuyền tới.
Duy Minh gật đầu hắn lại nhìn về phía Tô Hạm ở xa xa mà cười nói:
- Đây là tân hôn thê tử của đệ sao? Lúc nào rảnh tới gặp chị dâu, Lạc Lạc và Đóa Đóa đều muốn gặp đệ.
Vô Tấn nhớ tới chất nhi và chất nữ đáng yêu kia hắn cũng nhịn không được:
- Mấy đứa nhỏ đó thật tinh nghịch đệ cũng muốn gặp bọn chúng.
Duy Minh vỗ vai của Hoàng Phủ Vô Tấn rồi sau đó cất tiếng:
- Có mấy lời không cần phải nói ra, trong lòng của ta đều hiểu rõ, bất kể thế nào chúng ta vĩnh viễn là huynh đệ.
- Đại ca đệ hiểu rồi.
Khúc mắc trong lòng của Vô Tấn đã được cởi bỏ, lòng của hắn cũng sáng lên chút không vui vừa rồi với Tề Phượng Vũ cũng biến mất không còn tăm hơi.
- Đại ca biết tình huống Giang Ninh huyện sao?
Vô Tấn cười hỏi.
- Sáng hôm nay ta đã nghe Tô đại nhân nói qua, sáu tòa tiền trang bị đốt sạch không còn gì, nói thật ta rất lo lắng về Duy Dương huyện, hôm trước bắc thị Tề Đại Phúc cũng bị đốt rồi.
- Đại ca có biết tại sao Tề Đại Phúc lại bị đốt không?
Thần sắc của Duy Minh trở nên tức giận, hắn hừ một tiếng:
- Ta biết chính là do Hoàng Phủ Cừ làm, người phóng hỏa đã cung khai rồi, ta vốn muốn bắt y nhưng phải chờ người.
Trong lòng Vô Tấn bỗng nhiên hiện ra một ý niệm hắn cất tiếng:
- Nếu không thì đệ cho người tới bắt hắn.
Duy Minh đại hỉ.
- Vậy thì tốt.
Gã bỗng nhiên phản ứng vội vàng nói:
- Đệ dẫn theo bao nhiêu người có thể cho ta mượn một chút được không, trong tay ta không có người, chuyện lớn xảy ra như vậy huyện lệnh ta kìm giữ cũng không nổi nữa rồi.
Vô Tấn mỉm cười hắn hướng về phía một binh sĩ mà vẫy tay một cái, binh sĩ thúc ngựa tiến lên, xoay người thi lễ:
- Mong tướng quân phân phó.
Vô Tấn lấy lệnh tiễn ra đưa cho hắn:
- Đi thủy quân phủ tìm Dương tướng quân, nói rằng đây là mệnh lệnh của ta để cho hắn điều năm trăm quân sĩ đi phụ giúp Hoàng Phủ huyện lệnh mặt khác lại điều ba trăm quân sĩ tiến về phía tiền trang Tề Đại Phúc ở Bát Tiên kiều duy trì trật tự.
Quân sĩ Mai Hoa vệ liền đáp ứng, nhận lệnh tiễn mà rời đi, Duy Minh mừng rỡ, huynh đệ tới thật đúng giống như mưa đúng lúc.
Vô Tấn hướng về phía Duy Minh chắp tay mà cười nói:
- Đại ca đệ đi sắp xếp một chút rồi sẽ ghé thăm đại tẩu.
- Được đệ đi đi ta cũng phải duy trì trật tự.
Duy Minh vỗ vai của hắn, quay người rời đi.
-[CHARGE=3] Phu quân!
Tô Hạm ở phía sau gọi Vô Tấn.
Vô Tấn tiến tới trước cười nói:
- Nàng vừa rồi thấy không, đó chính là đại ca Duy Minh của ta.
- Thiếp thấy rồi lúc nào rảnh chúng ta đến thăm đại tẩu còn hai đứa nhỏ kia nữa muội thiếp sẽ mang quà cho bọn chúng.
- Được thế thì tốt lắm.
Vô Tấn thấy thê tử suy nghĩ chu đáo cảm thấy hết sức vui mừng, Tô Hạm khẽ cười nói:
- Những chuyện này chàng cũng đừng cân nhắc nữa, hãy cân nhắc đại sự đi.
Nàng lại nháy cho Vô Tấn một ánh mắt:
- Có muốn ngồi cùng chỗ với chúng thiếp không?
Vô Tấn biết rằng nàng chỉ Tề Phượng Vũ hắn liền lắc đầu cười nói:
- Không ta phải về Bát Tiên kiều ngay,ta muốn nghỉ ngơi trước một lát.
Hắn trở về xe ngựa của mình, đội ngũ tiếp tục tiến về phía trước không bao lâu sau đoàn xe đã tới Bát Tiên kiều, ở đầu cầu phía bắc từ từ dừng lại.
Lúc này Bát Tiên kiều so với Bát Tiên kiều lúc hắn rời khỏi đã hoàn toàn khác nhau, đầu tiên là cầu gia cố càng thêm trầm trọng, đủ để ba chiếc xe ngựa chạy song song.
Mà khu đất mà Vô Tấn và Tề Phượng Vũ tranh nhau hiện tại đã xây lên đó một Tấn Phúc Ký tửu lâu bốn tầng, chưởng quỹ nơi này là Từ chưởng quỹ ở Dương Ký tửu lâu, hắn vô cùng ra sức đem sinh ý của quán rượu vô cùng thịnh vượng và may mắn.
Biến hóa lớn nhất chính là ở bờ Nam, mảnh đất mà Vô Tấn đã mua cửa hàng mọc lên san sát như rừng, Tấn Phúc Ký tiền trang, Lý Ký bán châu báu, Tề Thụy Phúc bán tơ lựa, Triệu thị bán hải sản.... hơn mười nhà đại điếm, đằng sau miếu thần tài cũng được trùng tu.
Tuy nhiên hai mẫu đất đối diện cây cầu vân bỏ không đó chính là nơi có phố khẩu tốt nhất, có người nguyện ý bỏ ra bốn vạn lượng bạc mua vượt xa ba vạn lượng bạc của Dương Ký tửu lâu, tuy nhiên Vô Tấn không bán khối đất này hắn đã có suy nghĩ của hắn.
Mà Tấn Phúc Ký tiền trang là cửa hàng lớn nhất trong kiến trúc, chiếm diện tích tới mười mẫu, ngoại hình trang trí đều giống Tề Đại Phúc tiền trang cách đó không xa như đúc.
Tuy nhiên hào khí của Bát Tiên kiều cũng trở nên rất lo lắng người đi đường sắc mặt ngưng trọng, ở phía xa xa đã có thể nghe được tiếng quát tháo.
Tề Phượng Vũ biến sắc, nàng nhảy xuống xe ngựa định chạy qua lại bị Vô Tấn nắm lấy cánh tay:
- Chờ một chút.
Lần này Tề Phượng Vũ không còn hấp tấp nữa nàng quay sang nói với Vô Tấn:
- Công tử đi với ta được không?
Vô Tấn nhẹ nhàng gật đầu buông cánh tay của nàng ra:
- Chúng ta đi tới trước Tấn Phúc Ký nghỉ ngơi sau đó ta cùng nàng đi tới Tề Đại Phúc.
Hoàng Phủ Quý nghe nói Duy Dương huyện xuất hiện hiện tượng tễ đoái hắn trong đêm lập tức chạy về nhưng may mắn là ở Duy Dương huyện Tấn Phúc Ký tiền trang không bị tễ đoái thủy chung vẫn yên tĩnh tuy nhiên sinh ý cũng không tăng lên, lúc này mọi người vẫn đang xem tình hình thế nào không dám đem bạc bỏ vào tiền trang.
Đồng thời y cũng biết Vô Tấn sắp tới cho nên bắt đầu thu thập phòng ốc các nơi.