Chạy mất mấy dãy nhà tầng, tìm tìm kiếm kiếm mệt đứt hơi, nó mới tìm được lớp 12A1. Trong lòng đang thầm mắng ai đó đã xây dựng và thiết kế ra ngôi trường này. Thế mà vừa tìm được lớp hắn, lại phải đối mặt với thử thách, cửa ải cuối cùng là vượt qua đám đông phía trước.
Có thể nói, lớp hắn đang trong tình trạng thiếu dưỡng khí trầm trọng, lũ con gái khối 12 đang tập trung tại lớp 12A, à phải nó là trước cửa lớp 12A đang chật chội.
- Woaaaa… sao đây nhìu ruồi muỗi vậy quá ta!
Nó vừa nói xong vô số những cặp mắt hình viên đạn đang nhìn chằm chằm về hướng nó vô cùng thân thương…
Khi nhìn thấy nó, một số người đã biết nó là người đã đánh chị hai trường này ở căng tin thì biết điều thu hồi ánh mắt lúc nãy, thay vào đó bằng ánh mắt sợ sệt, dè chừng. Nhớ đến cảnh hôm trước nó đánh nhau mà thấy xanh cả mặt, mà nó còn là em gái hội trưởng hội học sinh, bạn gái Vũ Phong lạnh lùng thì không ai dại gì mà dây vào. Đã được vào trường này rất khó, nay vì một chuyện không đâu mà bị đuổi ra khỏi trường thì đúng là không còn mặt mũi nào nữa!
Nhưng một số người không biết chuyện ở căng tin hôm trước thì vênh váo, nhìn với ánh mắt khinh thường, trong đó có một con nhỏ ăn mặc xanh đỏ đủ màu như tắc kè tái thế, nhìn nó lên tiếng:
- Mày nói ai thế hả con ranh kia?
Nó nghe xong thì nhìn trái, nhìn phải, nhìn ngang nhìn dọc không biết chị gái kia nói ai. (T/g: =_= )
Nhỏ kia thấy nó ra vẻ nai tơ đi lạc giữa rừng thì ghét vô cùng. Nghĩ là nó đang dỡn với mình nên xông vào đánh luôn. (Hình như mấy nhỏ này toàn thích đánh người thay cho lời nói hoà bình thì phải!)
Bốp… Bốp... Bốp
Ba cái tát liên tục làm mọi người choáng, có người thầm nghĩ nó sẽ bị đánh thê thảm, nhưng cũng có người lắc đầu thương thay cho cô nhỏ kia.
Và đáp án đã nghiêng về vế sau, nhỏ kia bị nó đánh! Nhỏ kia bị tát thì không chỉ choáng mà còn sock toàn tập.
"Chị muốn đánh người, tôi sẽ cho chị nếm cảm giác bị người đánh là như thế nào! Trước khi dùng bạo lực, chị nên tra rõ ràng người mình đánh là ai! Muốn đánh tôi á? Còn lâu nha, đến hai ông anh nhà tui cũng không dám đánh tui mà chị đòi đánh tui thì có mà nằm mơ. - Nó thầm nói trong lòng."
- Mày mày mày sao dám tát tao?
Con nhỏ kia giờ mới thoát khỏi choáng váng của cái tát, ôm lấy khuôn mặt đỏ bừng chỉ tay về phía nó, nghiến răng nói.
- Có chuyện gì mà ồn ào thế?
Quá ồn ào, một chốc sau lại im lặng rồi lại tiếp tục ồn ào, Thư Kì thấy lạ bèn đi ra hỏi xem có chuyện gì.
Nó nhìn sang con kia nhìn ý bảo “Còn không mau đi đi hay muốn đụng vô tôi tiếp đây… tôi không khách khí đâu!”
Ai ngờ nhỏ kia ôm mặt chạy lại phía Thư Kì khóc lóc, kể lể này nọ bóp méo sự thật làm nó choáng. Hoá ra nhỏ này là em họ của Thư Kì, nhưng cùng tuổi, nhỏ này tên Tuyết An, trong trường này luôn tỏ ra kiêu căng, ngạo mạn, ai thấy không vừa mắt là "Đánh" nên mọi người rất ghét cái tính tiểu thư của cô nàng này.
- Người nhà cả, có gì xem như xí xoá hết đi.
Biết tính cô em họ này của mình, Thư Kì lên tiếng giải hoà và giới thiệu Tuyết An và nó cho nhau biết. Xong xuôi, Thư Kì quay qua chổ nó hỏi:
-Thiên Châu em làm gì ở đây vậy? Em tìm anh Nam hay Anh Bảo?
- Ách... Em không tìm hai anh ấy đâu, em đang tìm anh Vũ Phong ý mà!
Nó nhìn chị Thư Kì gãi gãi đầu nói.
- À, hoá ra là đi tìm người trong mộng, không thèm quan tâm đến hai ông anh nữa, anh ấy mà biết chắc buồn lắm đây haiz...
Thư Kì giả bộ thở dài than thở làm mặt nó đỏ như quả cà chua.
Đang định hỏi tiếp chuyện gì đó, thì trong đầu nó một cái bóng đèn 220 V loé lên, nó nhếch mép nở nụ cười nửa miệng rất chi là đểu (theo t/g thì đó là nụ cười của 1 con cáo già,ý lộn phải là cao non thành tinh mới phải kaka... ^^
Như Kì nhìn nụ cười của nó mà nổi da gà. (T/g: còn nổi da gà da vịt huống chi chị N.Kì là người chứng kiến …A men)
- Em làm gì mà cười ghê thế Thiên Châu?
Lời nói của Như Kì kéo nó từ nơi bắt đầu mầm mống của những con cáo già thành tinh về với thực tại, nó ngước lên nhìn Như Kì.
- Chị có số điện thoại anh Phong đúng không? Chị cho em nha?
- Ừ, không thành vấn đề! ^.^”
- Thanks chị.
Nói rồi nó lôi tuột Như Kì vào lớp 12A (Nói chung là mí anh chị này học cùng lớp với nhau hết…), đi thẳng vào cái bàn cuối cung đang có một tên úp mặt nằm ngủ.
Xum quanh có ba người cũng đang trong tình trạng tương tự.
Nhìn cảnh tượng huy hoàng của 4 hot boy nó cầm ngay điện thoại, bấm một loạt số sau đó gọi cho ai đó.
"Phong ca ca có điện thoại,phong ca ca nghe điện thoại,ai gọi kìa phong caca… Bài nhạc chuông cực độc vang lên làm mọi người giật mình, đồng loạt nhìn về phía phía bàn cuối cùng đang có bốn hoàng tử đang ngủ trong rừng (Hehe ý nhầm phải ngủ trên bàn)
Tiếng điện thoại cũng kéo chủ nhân của nó đang ngủ phải thức dậy,nhìn vào màn hình một số lạ hoắc không có trong danh dạ mà trong danh bạ của hắn thì không quá mười số(t/g:điện thoại Phong ca ý mn),và dĩ nhiên những người biết số điện thoại hắn cũng đếm trên đầu ngón tay.
-A lô…
Mặt tỏ vẻ không vui, giọng lạnh lùng, vuốt màn hình, hắn nghe máy.
- Ô la
Hắn nghe thấy giọng một đứa con gái, nhưng hình như hắn cũng mới vừa nghe giọng nói ấy ở trong lớp này.
Ngước cổ lên hắn thấy nó đang cười cười nhìn hắn dơ hai ngón tay: "Hello ông xã"
"Sao con nhỏ này biết số điện thoại mình vậy? Mà con nhỏ này muốn gì đây nữa không biết _ Suy nghĩ của hắn"
- Em đến lớp anh làm gì vậy Thiên Châu?
Nhìn thấy nó xuất hiện ở lớp mình Thiên Nam, Thiên Bảo cùng Tuấn Kiệt không thoát khỏi sự ngạc nhiên, đồng loạt hỏi.
- Hì hì không có gì, em chỉ đến tìm anh Phòng thôi à. Các anh cho em mượn anh ấy tý nha. Sau đó mặc kệ mấy ánh mắt giết người của mấy bà chị hám trai, nó kéo thẳng hắn ra phía cửa.
Hắn cũng không hiểu sao lại để cho nó kéo đi như vậy, bàn tay nó thật bé nhưng mà thật ấm áp.
”A… sao mình lại nghĩ về con nhỏ này như thế này nhĩ, chắc mình bị làm sao rồi, còn có đi theo con nhỏ này không phản ứng nữa chứ? Mai phải đi bệnh viện kiểm tra lại mới được!”
Dọc đường đi mọi ánh mắt đều nhìn hắn và nó, có người còn hỏi nó là gì của hắn, rồi thì thầm to nhỏ, nhưng nhân vật chính của chúng ta vẫn không hay biết.
Phá tan sự yên tĩnh của hai người hắn lên tiếng hỏi:
- Cô muốn đưa tôi đi đâu?
Không trả lời câu hỏi của Vũ Phong, nó mặc kệ hắn ý kiến hay nghĩ gì nó cũng mặc kệ lôi thẳng hắn ra phía sau khuôn viên trường, nơi nó vừa khám phá ra ngày hôm qua.
*****
Trước mắt hắn và nó là một khu vườn đầy các loại hoa, những cây cỏ non xanh mướt tạo nên một khung cảnh lãng mạn.Dù vậy nhưng nơi đây là cấm địa rất ít người được vào.
Thả tay hắn ra, nó chạy lại gần một cây cổ thụ nằm xuống đó nhắm mắt lại hít thở nguồn khí trong lành.
- Anh thấy nơi đây có đẹp không?
Hắn không trả lời câu hỏi của nó, đi lại bên cạnh gần nó ngồi xuống,hắn nhìn kĩ khuôn mặt nó ”Mắt to kết hợp với làn mi cong, đôi mắt màu xanh biếc của con lai chính hiệu, chiếc mũi cao, môi anh đào nhỏ chúm chím xinh xắn, da trắng, khuôn mặt trái xoan đúng là nó rất xinh, rất dễ thương”
Ý nghĩ này qua đầu hắn, chợt nghĩ đây là lần đầu tiên hắn nhìn kĩ một người con gái ngoài mẹ hắn.
- Ủa sao anh nhìn tôi ghê vậy?
Câu nó cảu nó làm hắn giật mình,khuôn mặt lạnh lùng kia thoáng chút ửng đỏ.
- Con vịt xấu xí như cô thì ai mà thèm nhìn!
"Hứ, anh mới là con vịt xấu xí! Vì công cuộc vĩ đại tán anh, xong rồi đá không tôi đã cho anh ăn đòn như mấy con tắc kè hôm trước rồi! - Nó thầm nghĩ"
- Xấu xí kệ tôi, thế mà vẫn có người mê mẫn ngắm nhìn là ok rồi!
Vì quá ngượng cho câu nói của nó, đúng bản chất kẻ có tật giật mình, mặt càng ngày càng ửng đỏ, hắn liền đổi chủ đề.
- Cô đem tôi đến đây làm gì? Cô chưa trả lời tôi đó?
- Đương nhiên là ngắm cảnh rồi? À... Tôi sẽ theo đuổi anh, làm cho anh yêu tôi, rồi tôi sẽ...
Nó định nói ở câu sau là "Tôi sẽ đá anh!" nhưng vội vàng im ngay, thầm nghĩ may mắn chưa lỡ miệng nói ra, không thì đi toi.
Hắn ngớ người trong giây lát, không biết có nghe nhầm câu nói của nó không. Mà hắn chưa từng thấy ai trắng trợn nói như nó, ít nhất cũng e ấp, mặt đỏ bừng khi tỏ tình chứ? Thật là tỏ tình theo kiểu của Thiên Châu, tỏ tình ngay chính với người mình không ưa.
Nhưng Vũ Phong cũng thấy thú vị khi nó nói sẽ theo đuổi mình, hắn sẽ chờ xem nó sẽ theo đuổi mình bằng cách nào! Nhưng đoán chắc sẽ đặc biệt cộng bất ngờ lắm đây.