Ngồi được một lúc thì hắn thấy vai mình một người đang dựa vào ngủ ngon lành, cái miệng còn chóp chép như đang ăn gì. Thật là con bé ham ăn.
Hắn chợt phì cười, cái con bé này đúng thật là, lúc nãy còn mạnh miệng lắm mà giờ lại ngủ ngon lành trên vai hắn rồi. Chuẩn bị nhích người nó ra, đứng dậy đi về thì miệng nó lầm bầm, rồi bật khóc.
- Mẹ mẹ mẹ… đừng bỏ Thiên Châu mà… mẹ… con muốn có mẹ... hức..hức... hức...
Trong mơ nó thấy mẹ nó cười hiền hậu đang đứng nhìn nó, nó vui mừng nhìn người mẹ xinh đẹp, mái tóc bà màu nâu có uốn sóng nhẹ, đôi mắt xanh biếc như vì sao, bất chợt bà theo làn sương khói mờ nhạt biến mất nó cứ thế đuổi theo bà, gọi bà nhưng không thể được nó không thể chạy kịp, nó khóc trong vô vọng.
Rồi nó cảm nhận được một hơi ấm đang ôm lấy nó, cùng giọng nói dịu dàng nhỏ nhẹ. ”Ngoan đừng khóc nữa.” Nó rất nghe lời, nín khóc rồi yên tâm rúc lòng người kia tiếp tục ngủ ngon lành.
Hắn biết nó mất mẹ từ rất sớm, thế nên luôn thiếu đi tình cảm của một người mẹ, tuy bề ngoài luôn mạnh mẽ nhưng thực chất trong lòng rất trống vắng.
Hắn thấy nó không còn khóc mà lại ngủ trong lòng hắn ngon lành thì không nỡ để nó nằm xuống cỏ nên hắn tựa vào gốc cây ôm nó ngủ. (Lãng mạn quá à, t/g cũng ước một ngày như thế *đôi mắt mơ màng*)
0o0
Ngày hôm sau...
Đứng trong phòng hoá trang nhìn nhỏ Linh hồi hộp, lo lắng cho cuộc thi nó cầm tay Linh cổ vũ cô bạn. Nhưng có vẻ Linh vẫn còn sợ, hỏi:
- Nhưng tớ lo lắm... Lỡ may xãy ra chuyện gì thì sao?
- Cậu thật đúng là suy nghĩ sâu xa, không có gì đâu cậu thấy mọi người tham gia rất vui vẻ mà đúng không, vui là chính. Cố lên nhé
Rồi nó làm động tác cố lên, khiến Linh Linh thoải mái, vui vẻ hẳn lên.
- Ừm. Vì sự ủng hộ nhiệt tình của cậu và cả lớp, tớ sẽ cùng lớp trưởng cố gắng giật giải thưởng về cho lớp... OK
Sau phần giới thiệu của MC, phía sau cánh gà một nàng công chúa xinh đẹp bước ra trong làn váy trắng tinh khôi, điểm tô cho chiếc váy là những viên đá quý lấp lánh màu đen tuyền được gắn ngang eo, cộng thêm chiếc vương miện xinh xắn làm mọi người ngất ngây, cả hội trường lại một phen xôn xao, nhất là mấy nam sinh.
Mấy chàng chìm đắm trong vẻ đẹp đó, trong lòng thầm gào thét lên tại sao lớp 11A2 có một học sinh xinh như vậy mà không hay biết?
- Ước gì em ý là người yêu mình. ”nam sinh A mơ mộng”
- Woa sao trường mình có một hotgirl như thế này mà không biết nhỡ? Đúng đúng bây giờ tớ mới thấy đó, thật không uổm khi tham gia lễ hội này! "Toàn thể nam sinh gật đầu tán thưởng thay cho lời nói."
- Hứ… bọn con trai đúng là không có mắt thẩm mĩ, xấu xí thế mà cũng cho là người đẹp.
Nữ sinh A thấy đám con trai không ngừng khen nhỏ Linh thì nổi lòng đố kị.
- Sao tôi cũng xinh mà mí ông ấy đâu có khen vậy nhỡ?
Nữ sinh B chen vào, nhưng nói nói đến đây, thì nam sinh A nhảy ngay vào phản bác "Bà mà xinh á… chắc tui là hotboy, nhìn thì như quỹ dữ ý, ế chổng ế chơ ý còn ngồi đó mà tự sướng”
- Ông… ông... nói ai quỹ dữ?
Nữ sinh kia nổi khùng lên khi nghe nói mình là quỹ dữ, con gái dù không được khen là xinh thì ít nhất cũng là thanh tú.
Nam sinh kia biết núi lửa sắp bùng nổ, liền nhanh chân trốn sau một bạn nam khác, ló đầu ra nói lại:
- Đó đó bà nhìn lại bà đi, không quỹ dữ thì là gì?
Tiếp theo lại là lời khen, chê đủ điều của mọi người dành cho cô bạn Linh Linh.
Kế tiếp lớp trưởng Tuấn Anh đẹp trai bước ra trong trang phục vị bạch mã hoàng tử, một bộ vest màu trắng đuôi dài, lại một lần nữa khiến nữa đám nữ sinh trường náo loạn. Quả đúng là lớp trưởng 11A2 học giỏi lại đẹp trai như lời đồn, dù không sánh bằng bốn hoàng tử của trường nhưng cũng được xếp vào danh sách hot boy đẹp trai nhất trường quý tộc STAR SHOOL.
Nhắc đến hoàng tử thì mấy nữ sinh không khỏi thầm tiếc trong lòng, vì không thấy được mấy anh ý tham gia, bởi năm nào cũng vậy bốn hoàng tử của trường cũng xếp vào hàng ban giám khảo, chứ không bao giờ tham gia hết.
Tiếp sau đó là màn biểu diễn hát song ca của nàng công chúa Linh Linh cùng bạch mã hoàng tử Tuấn Anh. Lúc nàng công chúa ngước lên nhìn hoàng tử bất giác đỏ mặt thẹn thùng, chính điều ấy đã lọt vào mắt xanh của một cô nàng tinh quái.
***
Khi cặp đôi lớp 11A2 bắt đầu vang lên, chất giọng ngọt ngào của nàng công chúa kết hợp chất giọng trầm ấm khiến tất cả hội trường bắt đầu im lặng lắng nghe, chìm đắm trong giai điệu.
Linh Linh:
Dường như nắng đã làm má em thêm hồng... làn mây bay đã yêu tóc em... trộm nhìn anh khẽ cười khiến em thẹn thùng... áo trắng em bây giờ tan trường... Đạp xe nơi sân trường tóc em buông dài... lặng thinh anh ngóng trông đã lâu..người ngẫn ngơ đứng nhìn đánh rơi nụ cười rồi em xao xuyến chợt nghe vu vơ... Gần lại bên anh em nghe tim em âm áp... là lần em nghe tim e vu vơ xuyến xao... đợi anh góc phố quen mình em... chỉ mình em và nỗi nhớ mong dù có nhau... đạp xe trên phố tan trường.
Tuấn Anh:
Thấp thoáng thấy bóng em ngoan hiền... tim anh lặng giữa phố đông người... ngập ngừng trên môi không nói ra... ngày nào nụ cười em bé thơ… bên em bạn bè cùng tới lớp….giờ chờ em đã lớn xinh…
Một lần bên em hỡi.. nắng gió sân trường vui đùa..ngồi tựa vai nhau anh đưa em qua bao con phố..là anh nói thật dịu dàng rằng đã yêu rất lâu rồi... nụ cười e cho anh ngàn mơ ước..từng chiều nguyện mong ngóng.. .vẫn đó nơi hàng cây qià... đợi nhau vu vơ a mang tên e trong giấc mơ... rồi mùa thi chợt đến..bồi hồi nhìn phượng rơi... để chờ một chút mưa cho đôi mình... được đứng bên nhau thật lâu... Giờ trên từng bước chân cuộc đời a đã có 1 người để ngóng trông...
Linh Linh:
Em đã nhìn thấy anh trong đời nhìn thấy anh và sẽ bên người mãi mãi..
Linh Linh &Tuấn Anh:
..Đạp xe nơi sân trường tóc em buông dài... lặng thinh anh ngóng trông đã lâu... người ngẫn ngơ đứng nhìn đánh rơi nụ cười rồi em xao xuyến chợt nghe vu vơ.. Một lần bên em hỡi... nắng gió sân trường vui đùa... ngồi tựa vai nhau anh đưa em qua bao con phố... và anh nói thật dịu dàng rằng đã yêu rất lâu rồi... nụ cười e cho anh ngàn mơ ước... từng chiều nguyện mong ngóng... vẫn đó nơi hàng cây già... đợi nhau vu vơ a mang tên e trong giấc mơ... rồi mùa thi chợt đến... bồi hồi nhìn phượng rơi... để chờ một chút mưa cho đôi mình..những kí ức bên nhau thật lâu…….
(Bài hát:Xe Đạp)
Sau hơn một hồi thi căng thẳng, cuối cùng các phần thi của trường cũng hoàn thành, mặc dù chỉ dành được giải hai nhưng cô nàng Linh Linh vẫn vui vẻ, sợ lớp trưởng buồn nhỏ e dè hỏi:
- Tuấn Anh, cậu có buồn khi tụi mình chỉ giành được giải hai không?
- Không sao miễn vui là được! Mà hôm nay trông Linh rất đẹp.
Tuấn Anh thật thà nói, mà cậu không để ý thấy một khuôn mặt đang đỏ bừng vì câu nói “Hôm nay trông Linh rất đẹp”
- Cảm ơn cậu, tớ thấy cậu cũng rất đẹp trai, rất giống với hoàng tử trong truyện cổ tích nữa!
Bất chợt Tuấn Anh quay lại nhìn cô bạn Linh Linh làm nhỏ mặt đỏ bừng, miệng lắp bắp:
-Cậu... cậu nhìn gì thế? Mặt tớ có gì sao?
Kèm theo đó là động tác đưa cánh tay lên sờ trên khuôn mặt mình .
- Cậu nói có thật không?
- Cái gì thật?
Linh Linh biết rồi nhưng giả nai hỏi lại.
- À, không có gì tớ đi trước đây.
Rồi chàng hoàng tử bỏ đi, để lại nàng công chúa với ánh mắt buồn ơi là buồn, cùng khuôn mặt đỏ như gấc trái tim thì đập liên hồi.
- Nè... Linh mặt cậu bị làm sao vậy... nóng sao… ôi cậu bị ốm rồi để tớ đưa cậu về.
Thiên Châu nhìn chứng kiến lúc nãy giờ, biết chuyện rồi nhưng giả bộ ra thăm hỏi, còn trong lòng thì thầm gào thét ”Ôi sao bạn của tôi mà ngốc như thế không biết, thích người ta mà không dám nói.”
Mãi nhìn theo bóng dáng hoàng tử nên nàng công chúa của chung ta giờ mới hoàn hồn.
– À… cậu nói cái gì?
- Haizz... thật là chỉ biết nhìn theo hoàng tử mà không nghe tơ nói gì luôn!
Linh Linh không dám ngước khuôn mặt ngượng ngùng của mình lên nữa, chạy một mạch vào phòng thay đổ để trốn tránh nó.
Thiên Châu lắc đầu trước cô bạn đang yêu này, tình yêu quả là vĩ đại nha. Sao đến giờ nó vẫn chưa yêu, chàng hoàng tử của nó đâu?