Ba người hai nữ một nam sau khi rời khỏi đồi bỉ ngạn đã trở về điện âm ti. Hắn đến đây với mục đích là thăm bạn cũ cùng với nhiệm vụ là truyền khẩu vụ của phụ hoàng đến Diêm vương mà thôi, thật không ngờ lại gặp cô ở nơi này.
Cả ba bước vào chính điện, vừa vào đến đã thấy Diêm lão đại hiên ngang ngồi trên bàn xem sổ sách. Hắn lên tiếng chào, giọng có chút vui vẻ
- Hàn ca! Ngươi vẫn khỏe chứ?
Anh bất ngờ với sự xuất hiện của hắn. Tuy là thái tử nhưng hắn vẫn gọi anh là ca vì anh lớn tuổi hơn hắn, có thể xem là hắn tôn trọng anh. Anh lên tiếng chào hỏi
- Oh! Thái tử diện hạ ghé thăm, ta không kịp đoán tiếp nồng hậu.
Hắn đáp, gương mặt có phần nhăn lại
- Sao lại khách sáo với đệ chứ, chúng ta là bạn, lễ nghĩ tiểu tiết gì hãy bỏ qua một bên.
Anh cười lớn nói
- Cậu vẫn như ngày nào. Hôm nay đến tìm ta có việc gì?
Hắn trả lời
- Ta đến mời Diêm vương dự sinh thần của mẫu hậu ta. Hai ngày tới là đến.
Anh đáp
- À! Ta sẽ đến, cảm ơn đã mời ta.
Anh có công việc cần phải đi xử lí nên không tiện nói tiếp, bây giờ trong không gian chỉ còn lại hắn và cô, xung quanh có mấy anh đầu trâu mặt ngựa...
Hắn quay sang phía cô, nãy giờ đã bị coi như không khí, tiểu Kim của cô nói là có việc nên đi đâu đó bỏ lại cô một mình, cô đành quay sang trò chuyện với anh mặt ngựa. Hắn thấy thế trong lòng lại thấy nao nao bực dọc, lên tiếng
- Cô trông vui nhỉ?
( có mùi chua chua nhỉ)
Cô quay sang nhìn hắn trả lời, trong đầu nghĩ ' tên này lạ à, mình đứng buồn chán nên nói chuyện với anh mặt ngựa một lúc, có vui vẻ gì chứ'
- Anh là Thái tử hả?
Đột nhiên nghe cô hỏi thế làm hắn khá bất ngờ, hắn không thấy cô có vẻ gì là ngạc nhiên khi biết được thân phận thật của hắn, đúng là mất vui quá.
- Um. Cô không ngạc nhiên ư?
- Có gì phải làm tôi ngạc nhiên chứ. Đừng quên tiểu Kim của tôi cũng là công chúa.
Cô tỏa ra rất chi là bình thường, nhưng thật ra có chút tò mò
'tại sao hắn lại không nói ngay từ đầu cho mình biết'
Dường như nhớ ra điều gì đó, cô hướng ánh mắt xẹt qua người hắn làm hắn có phần không ổn
- Này!
Hắn nhìn cô
- Tôi có tên, không phải này.
Cô không quan tâm lời hắn, sao đó tự mình nói một tràng khiến hắn ngay cả người
- Vậy ngay từ đầu anh nói dối tôi sao? Không tin tưởng tôi, đáng tiếc tôi đã xem anh là bạn, vậy mà anh nói đối tôi!
Nói xong cô quay lưng lại xem hắn như không tồn tại
Hắn ấp úng, lần đầu tiên một thái tử như hắn không nói thành lời trước một nữ nhân
- Tôi..tôi..k không cố ý nói dối cô đâu...
hắn giải cố thích khi thấy cô đã không còn quan tâm mình, hắn ở đằng sau cô biểu cảm như một đứa con nít hối lỗi.
- Chỉ là tôi sợ nói ra thân phận của tôi, cô lại không thoải mát cùng tôi làm bạn... cô sẽ xa lánh tôi.. cô.. đừng giận tôi mà,..
Đây cũng là lần đầu hắn phải buột miệng mà giải thích như thế.
Xung quanh mấy anh mặt ngựa, đầu trâu đang nghiêm mặt cũng phải đưa tay che miệng lại nén cười trước biểu hiện hiếm thấy của hắn.
Cô bất giác trong lòng cảm thấy buồn cười, tại sao lại để mắc hình tượng đường đường là một vị thái tử oai phong lẫm liệt như thế kìa mà.
- Phùu~ haha!
Thấy cô bỗng nhiên bật cười thành tiếng hắn ngớ mặt ra, hắn nói gì sai sao??
Cô bình tĩnh lại, sao đó nói
- Tôi đùa thôi, sao lại tránh anh mấy chuyện nhỏ đó chứ, không phải bây giờ tôi đã biết thân phận thật của anh rồi sao.
- Nhưng mà ..haha,... anh sao lại để mất hình tượng như vậy.
Nghe cô cười nói như thế hắn mới chợt để ý, thật mất mặc quá. Bức quá hắn nói lớn
- Chẳng phải là vì cô sao? Cô giỏi lắm giám lừa bổn thái tử.
Cô thấy hắn thay đổi nhanh thật, mới vừa rồi còn bộ dạng đáng yêu mà khoang đã .. hắn nói là vì cô ư? Có nên cảm độn hay không? Nhưng trước đó thì cô phải chạy thoát hắn đã, hình như cô chọc tức hắn rồi
- Tôi đùa thôi mà...
- Cô đứng lại cho tôi...
Haizz... Bây giờ còn mất hình tượng hơn khi nãy, hai anh chỉ có thật là không biết mình đang ở dưới âm ti mà náo nhiệt a!~
--------
Cô đã ở âm ti được năm ngày vậy là một ngày tính trên dương gian, những ngày còn lại sẽ xảy ra những chuyện thú vị nào....
-Còn tiếp-