Tại đài loan
-”Alo”
-”Alo có phải ông Ngọc ko”
-”Phải”
-”Chúng tôi là tập đoàn trang sức lớn nhất Anh quốc, cậu chủ Jen của chúng tôi muốn hợp tác với ông để gây dựng lại tập đoàn đá quí của ông tại Việt nam”
-”Cám ơn, cám ơn”
Đặt máy điện thoại xuống, lòng ông Ngọc bỗng trào dâng, ông quá đỗi vui sướng, ko thể tin được, như một kì tích vậy
-”Bà ơi, thế là chúng ta sắp gặp lại Ngọc Bích rồi”
-”Tôi nhớ nó quá, từ lúc bỏ nó ra đi, ko lúc nào tôi ko tự trách mình quá tàn nhẫn với con bé”
-”Bà yên tâm, tôi đã tìm được cơ hội gây dựng lại tập đoàn rồi, sẽ nhanh thôi”
-”Ai giúp chúng ta vậy?”
-”Cậu chủ Jen “
-”Cậu ta ko có điều kiện gì à, chịu giúp ko chúng ta ư”
-”Tôi ko biết nhưng chỉ cần xây dựng lại sự nghiệp, điều kiện gì tôi cũng chấp nhận!”
nhảm tý, mình thấy khá giống tâm trạng của cả 3 người.
Sau đây là bài hát:”Cây lá và gió” rất hay do Việt Hùng, Việt Huy và Ngọc Bích biểu diễn
xin một tràng pháo tay cổ vũ cho 3 người nào
Việt Hùng: Mùa thu lại sang héo hắt gieo trong lòng nước mắt, dường như mùa thu cũng biết chờ đợi rồi sẽ đến. Ngày anh và em đến bên nhau, ngày ấy ta gần bên nhau như đôi bạn thân. Tưởng như tình yêu vẫn muôn đời không rời…
Tại vì anh biết yêu em nhưng ngại chẳng nói nên câm nín thôi. Từng ngày anh vẫn bên em hi vọng một mai em sẽ đến với anh. Để rồi một ngày một cơn Gió thoáng qua gió khẽ mang theo chiếc Lá là em mãi xa lìa Cây, vì anh lặng thầm như Cây chưa kịp nói lời yêu Lá bao giờ.
Ngọc Bích: Ngoài sân nhẹ rơi chiếc Lá – em nghe trong lòng buốt giá. Dường như mùa thu cũng biết chờ đợi là mãi mãi. Ngày em hồn nhiên đến bên anh, ngày ấy em là chiếc Lá hạnh phúc bên Cây. Tưởng như ngày mai Lá sẽ bên Cây không rời…
Tại vì em đã yêu anh nên chờ đợi trái tim anh ghé thăm, từng ngày em vẫn bên anh hi vọng một mai anh sẽ nói tiếng yêu. Dù rằng một người là cơn Gió thoáng qua, Gió mang theo chiếc Lá là em mãi xa lìa Cây. Vì chờ mong Cây… nói lời yêu Lá một ngày!
Việt Huy: Mùa đông nhẹ trôi lướt thướt cho thu buồn cất bước, dường như mùa đông đã đến và lạnh lùng cũng sang. Ngày anh lặng thinh đến bên em, chỉ biết âm thầm yêu em đơn phương từ xa. Chỉ nghe tình yêu khẽ ru hồn vào mơ hồ.
Tình cờ anh đến bên em như tình cờ Gió miên man lướt qua. Từng ngày anh vẫn yêu trong vô vọng vì chiếc Lá không muốn rời xa Cây. Để rồi một ngày một cơn Gió thoáng qua, Gió khẽ hôn lên mái tóc và mang lá xa lìa Cây. Và anh nguyện là cơn Gió, mang chiếc Lá rời xa Cây một ngày.
P/S: Thật lòng chiếc Lá xa Cây không phải vì Gió mang theo lá bay. Mà vì Cây đã luôn luôn vô tình làm chiếc Lá hững hờ xa Cây. Để rồi một ngày một cơn Gió thoáng qua, Gió mang theo chiếc Lá – gạt nước mắt xa lìa Cây. Tình yêu vô nghĩa nếu thiếu một lời yêu chân thành … Tình yêu ngàn đời vô nghĩa, nếu thiếu một lời yêu chân thành!
Việt Hùng ko hiểu sao dạo này thấy thiếu thiếu cái gì đó, ko còn được gặp Bích nũa, lòng Hùng cô đơn , nhớ cô bé!
-Việt Huy, cậu có biết vì sao dạo này Bích ko đi học ko?”
-”Em ko biết!”
-”Thật hả?”
-”Em có tìm nhưng ko có thấy, chả biết cô ấy đi đâu”
-”Cô bé đó đi đâu đc nhỉ, sao lại ko đi học”
-”Sao anh quan tâm cô ấy thế”
-”Anh đâu có”
-”Có đấy”
-”Không”
-”Anh ko phải dấu em”
Việt Hùng bỏ đi, cố giấu nét mặt của mình lúc này, ko muốn đứa em trai có thể phát hiện ra tâm trạng của anh, hoang mang
Việt Huy nhìn theo bóng Hùng, lòng ghen tị, đố kị.Huy ko biết rằng lòng ích kỉ đang xâm chiếm tâm hồn của cậu
-”Nếu như anh cũng yêu Bích, thì hai người sẽ hạnh phúc, thế còn mình thì sao, ko được, em sẽ ko thể để Bích rời xa em”
————————————————-
Ngọc Bích tuy còn hơi ốm nhưng phải đi tìm việc làm để kiếm tiền chi trả học phí, Cô đã tìm được công việc rửa bát tại nhà hàng, công việc rất vất vả so với sức của Bích nhưng là một cô bé cứng rắn đã trải qua nỗi đau, nó có đáng gì đâu
Bên ngoài nhà hàng………….
-”Tiền thế đủ chưa?”-V Huy
-”Anh hôm nay hào phóng ghê!”- Hoa( nhân viên nhà hàng)
-”Nói nhiều”
-”Anh thâm thật đấy!” nói xong Hoa ưỡn ẹo đi vào nhà hàng. Huy cắn chặt môi:”Xin lỗi! Bích”
-”Bích, chị nhờ tí”- Hoa
-”Dạ, em rửa nốt đống bát này đã”
-”Ra đây nhanh lên”
-”Dạ”
-”Em làm hộ phần việc còn lại của chị hôm nay đi, một hôm thôi”
-”Không-Bích xua tay “ko dc đâu”
-”Xin em mà, hôm nay em gái chị nó đẻ, nó chỉ có một mình, chị ko thể ko đến bệnh vện chăm sóc nó”
-”Ơ, em………”
-”Cám ơn em, chị đi đây..!” Nói rôi Hoa phóng luôn lòng hoan hỉ” Thằng kia cho mình lắm tiền quá”
Trong khi đó, cũng tại nhà hàng này, một kế hoạch đã được vạch ra kĩ càng
-”Anh vào đi”- V Huy
-”Cậu đưa tôi đến đây làm gì?”
-”Đơn giản chỉ muốn một bữa cơm thôi, và giải đáp những thắc mắc của anh thời gian gần đây!”
-”Thắc mắc ư……..”
-”Anh sẽ hiểu ngay thôi!, bàn 5 , anh vào trước đi, em đi toa let
V Hùng ngồi trong nhà hàng, ko hiểu lời nói của Huy vừa nãy có ý gì, suy nghĩ mãi cũng ko ra
-”Thực ra là chuyện gì mới đc chứ!…………”
Tại bàn 4……..Có tiếng la hét……….
-”Bỏ tui ra, các người làm gì vậy?”
-”Lại đây với anh, em xinh xinh ơi!”
Việt Hùng quá chướng tai quay lại, thấy một cô bé đang bị một ông khách sàm sỡ, mà sao cái dáng người ấy, giọng nói ấy, sao lại ở đây. Như có lực tác động, Hùng bật dậy chạy ngay đến đám cho vị khách nọ một trận tơi bời
-”Lần sau đừng có mà bắt nạt con gái nhà lành nghe chưa! tao cho ăn đập đấy!” Nói xong quay sang gạt nước mắt cho Bích
-”Sao lại là cậu ,,,..cậu đi làm cái nghề này mà nghỉ học mấy hôm nay ư? Cậu đã hứa với mình khi rời khỏi nhà Hà My sẽ sống tốt hơn, nhưng mình đã nhầm, cậu cũng chỉ là những cô gái khác!”
-”Không! cậu hiểu lầm rồi, mình mấy hôm trước bị ốm!”
-”Vậy còn hôm nay? mình nhìn thấy cũng là nhầm ư?”
-”Cậu ko tin mình thì thôi, minh làm gì là quyền của mình, hà cớ gì mà mắng mình! huhu”
-”Tuỳ!”
V Hùng tức giận phóng xe bỏ đi, Huy ở trong góc phòng khách sạn nhìn theo với kết quả thắng lợi
-”Anh, Ngọc Bích, đừng trách ai đã chia rẽ hai người, chỉ vì tôi sợ hai người sẽ yêu nhau nên phải làm vậy mà thôi!”———————
Từ lúc chia rẽ Hùng và Bích, Huy chưa có được hạnh phúc dù chỉ một giây, tâm trạng Huy lúc nào cũng buồn bã và đau khổ, vì Bích, vẫn ko yêu Huy và Huy đã hiểu ra một điều