Hoàng Tử Rượu Tây Và Cô Bé Mỳ Tôm

Chương 8: Chương 8




Từ hôm đó, N Bích và V Hùng luôn tránh mặt nhau. Học cùng lớp nhưng ko hề nói chuyện, Khi thoảng Bích có bắt gặp Hùng đi cùng Kelly ở hành lang nhưng cố cúi mặt xuống làm bộ không để ý. Cả ngày đi học buồn bã, chỉ có mỗi Huy là hay bắt chuyện với cô bé. Nhiều khi Huy muốn tiến xa hơn nhưng chỉ nhận được vỏn vẹn hai chữ: tình bạn. Huy biết Bích chỉ yêu anh Hùng mà thôi. Lặng lẽ để đầu Bích dựa vào vai, Huy lặng thầm

“Khi em khoác tay anh, anh biết em chỉ giả vờ thôi, em chỉ yêu anh ấy, nhưng anh vẫn thầm mong ước người em yêu là anh dù anh biết là không thể…….mỗi khi em cười, anh ước gì để cho thời gian ngừng trôi để giữ mãi giây phút này……nhưng em có còn cười nũa không……anh đâu còn thấy em cười, nhìn em đau khổ, anh biết đó là lúc anh cần rời xa em, để em được hạnh phúc”

-”Huy đang nghĩ gì thế, có thể nói cho mình biết ko?”

-”Làm sao lại nói được, bí mật”

-”Mình ……”

-”Bích nè, hình như bích và anh Hùng đã hiểu lầm nhau rồi”

-”Hiểu lầm ư, nếu anh ấy tin mình thì đã ko hiểu lầm, phải nói thế nào nhỉ, mình đã ko để ý đến chuyện đó nũa rồi”

-”Cậu đang khóc đấy”

-”Không phải đâu!”

-”Mình đi có chút việc!”

-”Ơ, đi đâu vậy?”

Huy bỏ đi, mang theo hơi lạnh của mùa đông

-”Mình phải sửa chữa lỗi lầm này, nhất định là thế”

Huy đến bên V Hùng, đang ngồi đọc truyện tranh một mình

-”Anh! em có chuyện riêng muốn nói với anh”

-”Nói luôn ở đây ko đc sao?”

-”Ngoài ban công trường. 5 phút”

Hùng lưỡng lự bước theo Huy:

-”Đến rồi, cậu nói đi. tôi có rất ít thời gian”

-”Tháng sau là anh em mình đi du học rồi”

-”Đúng thế”

-”Anh ko có gì luyến tiếc sao?”

-”Không có”

-”Vậy còn Bích, anh đã hiểu lầm cô ấy rồi, anh hãy xin lỗi cô ấy, một lần thôi!”

-”Tôi sai à, mà phải xin lỗi”

-”Tất cả chuyện ngày hôm đó là do em sắp đặt, ko có liên quan gì đến Ngọc Bích cả, là lỗi của em đã gây hiểu lầm cho hai người”

Nói đến đây Huy đã thấy Hùng bỏ đi

-”Anh có cần là con người lạnh lùng thế ko?”

-”Tôi là thế đó!”

Việt Hùng lòng bâng khuâng:” Mình làm như vậy có đúng, chả nhẽ mình trách nhầm cô bé đó, chiếc là thu cuối cùng chưa rụng, may quá, đừng rụng vì cây yêu lá rất nhiều. Rảo bước hùng có nghe trái tim nhói đau . Vì tôi là người như thế đó!”

Huy buồn bỏ đi mà quên mất Bích đang chờ, 5 phút, mười phút, rồi 2 tiếng.

-”Bảo đi một tí gì mà lâu vậy trời”

Có tiếng gọi từ sau lưng khiến Bích giật mình:

-”Cô bé gì ơi, có mua kẹo bông đường ko?”

-”Nhưng tôi ko có tiền”

-”Vậy tôi cho cô một cái ăn thử, ngon lắm đấy!”

-”Cám ơn bác” Bích cầm lấy kẹo và bắt đầu ăn

-”Ngon quá”

-”Cô có biết ý nghĩa của kẹo Bông đường ko?

-” “

-”Ngày xưa có một nàng công chúa rất xinh đẹp, vương quốc của cha công chúa bị giặc xâm chiếm và nàng lang thang đến một vương quốc của một vị hoàng tử rất đẹp trai.Để sống nàng pahir làm kẹo bông bán và chính hoàng tử đã rất thích ăn kẹo bông công chúa làm, đương nhiên là cũng yêu công chúa rồi”

-”Thật chứ, câu truyện có hậu quá, như vị ngọt của kẹo bông vậy”

-”Chúc cô bé cũng tìm được hoàng tử của mình”

Bích nghe bác bán kẹo nói, bỗng nhớ raĐúng rồi, bà tiên đã từng nói, hoàng tử của mình, ôi sao mình quên khuấy được nhỉ” Bất chợt Bích nhớ Hùng, trái tim đau nhói rồi lại thôi, “Mình có thể quên được mà”

-”Này….sao lại tẩn ngẩn người ra vậy?”

-”a anh Jen, anh đi đâu cả tháng nay vậy?”

-”Anh đi có việc rất quan trọng!, anh về VN lần này là chuyển đến trường Bích học”

-”Ở Anh tốt thế sao ko học?”

-”Anh thích ở Vn đấy, ko đc sao?”

-”Được chứ, ở VN chơi với em”

-”Okie”

Jen chuyển đến trường Bích thoắt cái đã được hai tuần, nổi tiếng là đại công tử giàu có, đẹp trai nên có rất nhiều girl theo. Đến Kelly và hà my cũng phải ghen tị với N Bích vì có anh đẹp zai như vậy kết bạn. N Bích cũng nhờ đó ko bị ai khinh thường như trước nữa. Cô bé cũng rất ít khi chạm mặt với Hùng và Huy, dương như đã sắp quên thì cho đến 1 ngày

-”Anh Jen, anh là con heo thối, dám trêu em là gầy giơ xương hả?”

-”Chả nhẽ em béo chắc, dáng người em chỉ đáng làm cái que củi thôi”

-”anh muốn chết hả?”

Hà My và Kelly bĩu môi:

-”Sao con kia tốt số thế, quen được anh jen, lắm tiền-Kelly

-”Mĩ nhân kế”- hà my

-Huy kìa -kelly

-”Anh huy sao tự dưng tìm em thế, anh có chuyện quan trọng muốn nói với em phải ko?”- My

-”Ai bảo tôi đi tìm cô, nghĩ quá xa rồi đấy!”

-”Anh đừng giả vờ nũa, anh nhớ em mới đi tìm em đấy thôi”

-”Buồn nôn! Thực ra….tôi cũng có chuyện này! Uhm để ra chỗ Bích rồi nói!”

-”Có chuyện gì nói đi chứ, ngồi im là sao?”

-”Chuyện này…….”

-”Sót ruột quá, nhanh lên”

-”Tuần sau, mình và anh Hùng sẽ ko ở đây nũa rồi”

-”Đi đâu hả, chuyển trường à”

-”Ko, gần nhứ thế, là đi du học”

-”á, Hà My và kelly đồng thanh kêu lên”

Huy tưởng rằng bích sẽ ngạc nhiên nhưng cô bé hững hờ như ko có chuyện gì xảy ra khiến Huy hơi bất ngờ

-”Chúc mừng hai người!”—–

-”Úi em chết mất” -Hà My

-”Sao anh Hùng nỡ bỏ em Kelly ở lại VN một mình thế này”

Jen: -” Các bạn nghĩ kĩ chưa? Ở Việt Nam hiện nay cũng có rất nhiều cơ hôi học tập tốt, ko nhất thiết phải sang nước ngoài du học”

-”Tôi ko thích ở Việt Nam, đơn giản thế thôi!”- Việt Hùng đã đến từ lúc nào

-”Thôi nào, trước khi đi, mình mà anh Hùng dự định sẽ tổ chức một buổi đi chơi SaPa chia tay, Oke?”

-”Ở Sapa á, lạnh lắm nhưng có tuyết, woa, sướng wa”

-”Ya”

Ngọc Bích ko nói gì, lẳng lặng bước đi tránh mặt Việt Hùng. Bất chợt có một bàn tay ấm kéo lại

-”Cậu sẽ đi chứ?”

-”………..”

Người đó chợt quay mặt, bỏ đi trước sự ngỡ ngàng của Bích, đôi má Bích nóng dần

-”Tại sao người ấy lại muốn mình đi?”

-”Nghĩ gì thế? vào lớp thôi Bích, mai nhớ dậy sớm để chuẩn bị đi chơi nhé” -Jen

—————————–

Cả đêm hôm ấy, Bích ko ngủ được, cô bé cứ trằn trọc suy nghĩ mãi.

-”Nên đi hay ko nên đi? “

-”Đi or ko đi”

-”Đi or ko đi”

-”Đi or ko đi”

Cả đêm lảm nhảm, cũng đến 3 giờ sáng mới ngủ được

-”Đi, lần cuối cùng, và là cơ hội cuối được……”

Sáng hôm sau

-”Trời ơi, sao Bích vẫn chưa đến?” -Huy

-”Để anh gọi điện”

-”Alo”

-”Bích, dậy đi, mọi người đang chờ em đấy!Biết máy giờ rồi ko”

-”Hả, thôi chết sao em lại ngủ quên được nhỉ” -Cô bé lăn từ trên giường xuống đất trông đến buồn cười, vội sắp xếp đồ đạc mà quên rửa mặt và chải đầu( khổ thân)

-”Đến rồi hả?”- Jen

-”Hi hi hi “

-”Hô hô”

-”Ha ha”

-”Mọi người cười cái gì đấy?”

-”Bích này- hà my, cậu ngủ dậy đã rửa mặt chưa?”

-”Để anh chải đầu cho em, bơ phờ quá mất thôi”- jen

Bây giờ có lẽ Jen là người thân thiết nhất với Bích, bởi lè Bích tính tình đã thay đổi, ko thích tiếp chuyện với người khác, lạnh lùng như tính con trai, đâu còn hồn nhiên như ngày nào…

-”Em tự chải được, đưa lược cho em”

-”Đi thôi, đến giờ rồi”- Hùng

Bứoc lên máy bay, Bích có cảm giác thật lạ, vì đây là lần đầu đc lên máy bay

-”Ngồi im đi, lạ lắm à mà nhìn suốt thế, như con sâu đo”

-”Cứ mặc em, anh nói nhiề thế. Đồ cổ lỗ sĩ”

-”Em…”

-”Xin quí khách giữ trật tự trên máy bay!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.