-”Tí biết tay anh”
-”Hai người tám thế đủ chưa? nói nhiều quá đấy” -Hà my
-”Đúng đấy, hai người ko thấy anh Việt Hùng ngồi giữ trật tự từ nãy giờ sao?”- Kelly
-”Chị đang là người nói nhiều nhất đấy- V Huy”
Cả máy bay sôi động tiếng cãi nhau duy chỉ có một người im lặng, cô độc
-”Whoa, Sapa đây sao? đẹp thiệt đó!”- Hà my
-”Đẹp thì đẹp nhưng lạnh muốn chết!”-V Huy
-”Lạnh thì càng sướng, em lại được thể anh ôm!^^”
-”Đừng có mơ”
-”Sao, anh Hùng ko nói gì vậy? anh ấy buồn gì hả?”- H My
-”Anh ấy là thế đó, đừng bận tâm làm gì! Đến nơi rồi, mọi người xuống thôi”
Ngọc Bích bước xuống xe, có cái cảm giác lạnh lẽo cả mùa đông, hình như lạnh hơn Hà Nội rất nhiều
-”Em có lạnh ko?”- Jen
-”Có hơi hơi!”
-”Uhm, vậy thì đi nghỉ đi nhá!^^Anh đi thăm một người bạn, hẹn chiều gặp lại”
-”Mọi người! Tập trung ở khách sạn Thiên Hương gần đây, chiều sẽ bắt đầu hành trình tham quan”- V Huy: – Cô bỏ tay tôi ra được rồi đó, Hà my, khó
chịu quá”
-”Ứ, lâu lắm rồi ko đc khoác tay anh Huy thân yêu! Đợt trước anh chỉ đi cùng Ngọc Bích đấy thôi”
Nhắc đến Bích, Huy hơi chạnh lòng, dù gì thì Huy cũng đã từng làm chuyện ko
đáng đối với một cô bé tốt bụng như thế, bây giờ cô ấy trở nên lạnh
lùng, một phần cũng là do lỗi của mình ngày đó! “
-”Nào đi thôi”- Hùng
Ngọc Bích mệt mỏi bước vào khách sạn, vì là mùa đông, có tuyết nên lượng
khách du lịch rất đông, trông họ ai cũng vui vẻ, còn mình thì.
-”Cô bé ơi, chìa khoá phòng của cô nè!”
-”Uhm, cảm ơn chị”
-”Cô bé xinh thật đấy, nhưng khuôn mặt hơi buồn!”
-”UHM,Thôi, chào chị, em về phòng đây!”
-”Ngọc Bích!”- V Huy
-”Ơi!”
-”Mình cho cậu cái nè” Huy đưa ra một cái hộp nhỏ xíu, bên trong là một cái kẹo mút
Cậu ăn đi…Trời lạnh có kẹo mút ngậm thì sẽ rất ngon đấy!”
-”Uk, cậu ko về phòng hả?”
-”Phòng mình sát phòng cậu, chờ cậu đi cùng cho vui”
-”Cũng được, đi thôi!”
Cả quãng đường gần mà Huy cảm tưởng xa quá, vì Ngọc Bích lạnh lùng, ko nói chuyện với cậu một câu nào
-”Bích nè……..”
-”…….gì?”
-”Thôi! để sau đi, khi nào đó mình sẽ nói!”
-”Về phòng mình rồi, bye”
Ngọc Bích mệt mỏi nằm phịch xuống giường, căn phòng thật rộng rãi và ấm, khác hẳn với ngoài trời
….Dường như mùa thu cũng đến, chờ đợi là mãi mãi………
-”Ai gọi vậy nhỉ, số lạ quá”
-”Alo, ai vậy?”
-”Bích, cuối cùng mẹ đã liên lạc được cho con rồi” Bà Ngọc Ko kìm nổi nước mắt
-”Là bà sao? Sao lại biết số của tôi?”
-”Là Jen cho mẹ, Bích con, mẹ nhớ con quá!”
-”Thôi đi! Tôi ko muốn nghe, Tôi ko phải là Ngọc Bích, bà nhầm máy rồi!”
-”Sinh nhật con…..” Bà Ngọc chưa kịp nói hết câu thì đầu dây bên kia chỉ còn tiếng tít tít
Bích nghe xong điện thoại, đầu óc cô bé lúc này trống rỗng, ko có nghĩ được gì cả, lặng lẽ khóc một mình, ko có ai biết
-”HUHU, sao lại như thế! mẹ ơi, mẹ có thật sự là mẹ ko? Nhưng con làm gì có mẹ cơ chứ, bố mẹ đã bỏ rơi con rồi mà!”
Nhìn ra cửa sổ, trời mưa lạnh lẽo, dường như tất cả kí ức cái đêm hôm ấy lại hiện về, thật rõ ràng mà bi thương biết bao. Nơi ấy, một cô bé đã bị
cha mẹ đẻ của mình bỏ rơi để rồi phải chịu nhiều đau khổ , bất hạnh.
Và tại nơi đây, một cô bé đang ngồi bất động đôi mắt hướng ra của sổ xa
xăm. Ngoài cửa sổ, hình như có một người, trông quen lắm, đang mỉm cười
với Bích, nụ cười người đó thật đẹp. Bích bất chợt thốt lên và chạy ra
ngoài
-”Hoàng tử!”
Ko ai đáp lại
-”Hoàng tử ơi!”
Ko có ai nghe tiếng
-”Hoàng tử ở đâu! vừa ở đây mà”
Bích chạy mãi, vấp ngã xuống, trời càng ngày càng lạnh, mà đâu có ai. Trong
một căn phòng khác, một người cũng đang chạy ra ngoài trời mưa mà che dù cho cô bé.
-”Cậu có biết trời lạnh lắm ko, mà đang mưa nữa! “- V Hùng
-”Ko liên quan gì cậu, kệ tôi!”
-”Cậu sẽ bị cảm lạnh đấy!”
-”Tôi phải đi tìm hoàng tử của tôi!”
-”Cậu điên rồi, làm gì có hoàng tử kia chứ! đừng mơ hão nữa”
-”Với tôi, cậu có quyền gì mà dạy bảo tôi, cậu tránh ra” Bích bỏ chạy, nhưng
Việt Hùng nhanh tay kéo lại và ôm lấy dáng người bé nhỏ của Bích. Thời
gian như ngừng trôi, nhay lúc này đây
-”Mình ko muốn Bích bị ốm, chiều nay còn phải đi chơi nữa, vì 3 hôm nữa, mình sẽ ko ở Việt Nam nữa rồi”
Chiều……….Sapa
-”Bích đâu? sao lâu thế? “
-” làm gì vậy nhỉ?”
-”Xin lỗi mình đến muộn!”- Bích
-”Cậu cũng biết xin lỗi à?” H my
-”Còn hơn cậu chỉ biết soi mói người khác” -Bích
-Cậu…Hà My giơ tay chực tát Bích nhưng Huy ngăn lại
-”My, cậu nghiêm túc một chút đi! Mọi người, cũng đến giờ rồi, chúng ta sẽ
bắt đầu hành trình ở núi Palaw và đi theo cặp. Chị Kelly cùng anh Hùng,
Bích vơi anh Jen và tôi đi cùng Hà my”
-”Ko ngờ anh Huy lại đồng ý đi cùng nhóm với em, he he – Hà My tự sướng
-”Cô có vẻ phấn khích nhỉ?”
-”Tất nhiên rồi, em rất vui sướng khi bạn đồng hành của em là một hoàng tử đẹp trai, hiền lành với lại
trong khung cảnh lãng mạn thế này, vai nam chính thường hôn vai nữ chính “
-”Bó tay, ko biết nói gì hơn, cái đầu cô toàn nghĩ linh tinh” Huy lẩm bẩm,
rồi dạo bước thật nhanh, bỏ rơi Hà My càng xa càng tốt, nói nhiều quá
-”Em là rất quí mến mọi người, là một cô gái tốt và …..ơ, Anh Huy, chờ em với!”
Huy nhìn theo Hà My, cứ lẽo đẽo bám theo mình trông đến là buồn cười
-”Nhanh lên, tôi ko đợi đâu!”
-”Hic hic “
Trong khi đó, ở ngon đồi phía tây là cặp của Bích và Jen, trông họ thật vui vẻ, giống như hai anh em đang vui đùa
-” Đố anh Jen em ở đâu!”
-”Trốn hả, để xem anh có bắt được em ko”
-”He he ở đây cơ mà”
-”á, bắt được rồi nhá”
-”Em khát nước quá, anh Jen ơi!”
Jen ngồi xuống lục balo lấy nước nhưng chẳng may quên mang theo
-”Em cứ ngồi đây, để anh chạy đi lấy nước”
-”Uhm, anh đi lẹ lên nha!”
-”Nhớ đấy, ko được đi linh tinh đâu, phải ngồi yên đây nghe chưa!”
-”Em biết rồi, có phải trẻ con nữa đâu”
Jen yên tâm chạy đi lấy nước, để lại Bích ngồi một mình ở gốc cây…….
-”1…2….3….4….5….6…7….8….9…..10… ..Lâu quá….1….2….3…4….5…6…7 giây…Sao anh Jen đi lâu quá vậy, liệu có
lạc ko, mình không thích ở đây một mình, buổi chiều tà thế này nhỡ có ma thì chít”
Bích ngồi mãi, ko yên…bèn xách ba lo đi tìm, nhiệt độ ngoài trời càng ngày càng lạnh
-”Lại chơi trò trốn tìm với em hả, để xem”
Rồi đi mãi, đi mãi, Cô bé vẫn ko thể ra khỏi khu rừng tuyết,sợ đến phát khóc
-”Hu hu hình như mình lạc đường rồi, sao đi mãi vẫn quay lại chỗ này thế này, có ai ko!”
Vẫn ko có ai trả lời
-”Có ai ko”
kO CÓ
-”Làm thế nào bây giờ!”
Ko có ai trả lời
-”Mình phải chết lạnh ở nơi thế này sao?”
-”Grừ….”
-”Ai đấy…A…con cọp”
Mặt Bích dường như trắng bệch, đôi mày nhíu lại, mắt mở to sợ hãi,….Cô bé nhìn con cọp rồi bỏ chạy thật nhanh….
-”Cứu tôi với………A..”
Bóng tối hình như là vĩnh cửu, bao trùm lên tấm thân nhỏ yếu ớt đã kiệt sức, cánh tay nhỏ nhắn đầy vết trầy xước nhè nhẹ khẽ đưa lên nơi ánh sáng
nhỏ nhoi
-”Hoàng tử….cứu em…”
nơi hang động đen tối, có một cô bé…nằm như ngủ, hơi thở yếu ớt…vẫn mỉm cười..