Hoàng Tử Sơn Tùng Và Công Chúa Xã Hội Đen

Chương 5: Chương 5: Chú Ý! Gấu Xổng Chuồng!




Một vết xước xinh đẹp đã ngự trị trên lớp sơn đen sang trọng của một chiếc xe hơi đỗ bên đường. Lúc Tùng kịp định thần lại và toan chạy đi thì một bàn tay nắm cổ áo cậu lại.

”Cậu kia! Phá xong lại định bỏ trốn hả?” Âm thanh nghe bặm trợn ghê lắm. Cậu toát mồ hôi, quay lưng lại. Trên xe một người đàn ông to béo bước xuống, ông ta cùng ba người nữa mặc vest đen, mặt nghiêm lại, bước tới phía cậu.

”Cậu biết đây là xe gì không?” Một gã đứng đằng sau lên tiếng.

”Là xe hơi ạ?” Tùng bẽn lẽn.

”BMW đấy, không phải xe đồ chơi đâu.” Gã thét lên.

”Mày bình tĩnh.” Người bên cạnh ngăn gã lại.

”Cậu là tay chân của thằng Hùng phái đến chứ gì?” Ông trùm to béo lên tiếng. Trông ông ta cũng không dữ tợn lắm, khuôn mặt tròn và nước da hơi ngăm đen, đôi mắt phảng phất nỗi buồn.

”Dạ không. Cháu chỉ là sinh viên đi xin việc thôi.” Cậu lí nhí

”Cậu học trường nào?”

”Cháu đang thi vào Học Viện Âm Nhạc TPHCM.” Ông ta hỏi thế làm gì? Chẳng lẽ định báo với trường không cho cậu thi? Tùng lo lắng nghĩ

”Thành tích tốt chứ?”

”Cũng khá ạ.”

”Cậu phá thế này thì phải đền thôi.” Ông ta liếc nhìn cậu rồi chép miệng với vết xước trên xe.

”Cháu thành thật xin lỗi. Khi nào kiếm được việc cháu sẽ trả đầy đủ.” Tùng tưởng tượng đám người kia sẽ lôi xềnh xệch cậu về hang ổ rồi giết cậu, nghĩ tới đã xanh mặt.

”Cậu muốn làm gia sư không?”

”Da?” Tùng ngây ngốc nhìn ông ta.

”Tôi hỏi cậu có muốn làm không?” Ông ta trừng mắt. OMG! Cái này là tạo áp lực tinh thần mà. Cậu lắp bắp: “C... Có.”

”Vậy chiều nay cậu tới địa chỉ này...” Gã thuộc hạ đưa cậu mảnh giấy ghi địa chỉ. Cậu xoay tờ giấy trong tay, đút vào túi quần và chỉ dám đi về khi chiếc BMW trời đánh đó xa khuất.

Về tới nhà, trông cậu còn thê thảm hơn là hôm bị lừa. Đúng là đã nghèo còn lắm tật. Chuyện này dì mà biết thế nào cũng báo cho mẹ cậu, phải giấu mới được.Cậu đi vào trong bếp, mở tủ lấy chai nước lạnh, mở nắp tu ừng ực cho thỏa cơn khát. Cậu thấy hơi hoang mang về người đàn ông lúc nãy, giống như xã hội đen vậy. Đang suy nghĩ vẩn vơ thì dì Huệ giục vào ăn cơm làm cậu tạm gác chuyện đó lại.

Đây không phải là nhà, mà là siêu biệt thự! Chạy bộ vòng quanh khu này thì phải giảm mấy chục cân, cho cái Linh chạy để nó bớt ú đi thì tốt biết mấy. Đứng trân trân hồi lâu, Tùng ấn chuông.Chẳng biết ở trong cái nhà cách cổng gần trăm mét thế này có nghe tiếng chuông hay không.

”Ai đấy?” Giọng một người phụ nữ trung niên phát ra từ bộ đàm gắn trên cổng.

”Dạ...cháu theo địa chỉ của ông chủ tới đây.” Tùng lắp bắp, nói vào hộp đàm thoại.

”Ông chủ? Vào đi.”

Cánh cửa bật mở, thì ra nút mở cổng được kích hoạt dấu vân tay trong nhà, đúng là hiện đại. Cạu cuốc bộ mỏi cả chân mới vào tới nhà. Căn nhà được thiết kế theo kiểu cổ điển, vô cùng sáng sủa và huyền bí. Cậu định ngồi xuống chiếc ghế sofa hoàng gia sang trọng thì lại lưỡng lự xem mình ngồi xuống có làm mất vẻ đẹp của nó hay không :v .

”Cậu đến rồi à?” Từ trên cầu thang, người đàn ông to lớn ban sáng chắp tay đi xuống.

”Cháu chào chú.” Tùng đứng dậy, cung kính cúi đầu.

”Ừ, ngồi đi.” Ông đưa tay ra mời cậu ngồi, lật cái tách đang úp trên bàn ra, rót trà nóng vào đó và đẩy về phía cậu.

”Uống đi.” Cậu cầm tách trà, đưa lên kề miệng tách vào làn môi mỏng. Chất lỏng ấm nóng ngọt thơm tràn vào trong miệng cậu thật tuyệt vời.

”Tôi muốn cậu làm gia sư cho con gái tôi.” Ông ta vào vấn đề chính.

”Vậy hả chú?”

”Cứ gọi chú Minh được rồi. Chưa thầy nào dạy con gái tôi quá 2 ngày, nếu cậu dạy được hơn thế thì lương không thành vấn đề, tùy cậu ra giá. Giờ nó đi chơi rồi, tí nó về.”

”Thế còn vết xước...” Tùng dò hỏi.

”Tôi bỏ qua cho cậu.” Chú Minh nhấp ngụm trà.

”Thật ạ? Thế thì cháu cảm ơn chú.” Tùng hớn hở, nhưng bỗng nhớ ra gì đó, ngẩng mặt lên hỏi chú Minh: “Cháu dạy ca sáng được không ạ? Chiều cháu còn phải đi học thêm môn nhạc.”

”Sao cũng được, miễn là con gái tôi chịu học. À, con gái tôi tên là...” Chú Minh chưa nói hết câu đã bị một tiếng “Rầm!!!” cắt ngang. Một cô gái đã đá tung cánh cửa bằng đôi giày cao gót, bước vào ngồi đối diện Tùng. Cô gái trông thanh lịch, trắng trẻo, đôi mắt long lanh như hút hồn người đối diện. Nhưng ai ngờ cái miệng lại lợi hại vô cùng.

”Ba!!! Con về rồi.” Cô ta gác chân lên bàn, liếc nhẹ cậu.

”Ai đây?” Cô ta nhìn qua phía chú Minh, người cô ta gọi là ba.

”Gia sư mới của con. À, con tôi tên là Nhã Chi, học lớp 11, mong cậu giúp đỡ.” Chú Minh quay sang Tùng.” Nó lười học lắm, đến trường toàn là quậy phá. Trông chờ vào cậu.” Chú nắm tay con gái.

Nhã Chi rụt tay lại, hất hàm về phía cậu: “Lại thêm ông gia sư gàn dở nào nữa đây? Con nói ba biết, trong lúc anh ta còn lành lặn thì mau tống cổ đi.” Nhã Chi hung hăng đi lên gác, dậm chân thình thình như muốn long trời lở đất. Tùng trố mắt nhìn theo. Con gái gì mà một chút lịch sự,dịu dàng, lễ phép cũng không có, hèn chi bao nhiêu gia sư chỉ dạy cô ta được 2 ngày. Tùng cũng chẳng muốn dạy thứ gấu xổng chuồng ấy, nhưng vì số tiền lương cao chót vót nên đành ngậm ngùi gật gật.

”Thật ra, không phải là nó ngu, nó rất thông minh nhưng căn bản là lười học. Nó cũng đâu có xấu, chỉ mỗi tội hơi lùn.” Chú Minh khổ sở nói về đứa con gái duy nhất.

”Ba à... Ba mới ói ra cái gì nuốt lại con xem nào.”Nhã Chi đứng chống nạnh trên cầu thang, tay cầm đôi giày cao gót trừng mắt nhìn xuống. Ánh mắt đó làm cậu lạnh cả sống lưng...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.