Xin lỗi bắt mọi người phải đợi lâu. Tai vì dạo này đường truyền không ổn định, mất điện triền miên nên khi nào có thời cơ ta sẽ tranh thủ post gấp cho mọi người. Mong mọi người ủng hộ...
__________________________________________________________________________
Tùng giật mình, đứng phắt dậy, ba chân bốn cẳng chạy vào trong phòng, miệng không ngừng kêu lên. “Em! Em!” Cậu lao vào đúng lúc chị nhân viên lắc đầu xem đồng hồ: “Đúng 2 phút, cậu ngủ à?”
“Không ạ.” Cậu gãi đầu, mắt chùng xuống.
“Chứ sao không nghe báo danh? Thấy đeo tai nghe tôi lại tưởng cạu điếc chứ.” Chị nhân viên đứng khoanh tay, nhìn cậu từ đầu tới chân.
“Dạ đấy là em “phiêu nhạc” í ạ.” Cậu lấp liếm.
“Thôi thôi, đi vào mọi người đang đợi.” Chị nhân viên dẫn Tùng vào một căn phòng khác, trên cửa đề chữ “Phòng Thử Giọng“. Cậu bước vào bên trong. Oa! Thật kinh ngạc! Phòng thử giọng trong đầu Tùng phải là sân khấu hoành tráng, đèn xanh đèn đỏ, mọi người trang điểm ra vào tấp nập. Nhưng thực tế thì đây chỉ là một căn phòng đơn sơ hơn cả đơn giản. Một bộ bàn ghế văn phòng kê sát vách, xung quanh là hàng ghế như kiểu ghế ngồi chờ ban nãy. Giữa phòng gắn chiếc micro cây, nối dây tới cuối phòng.
“Hát luôn đi em.” Một người đàn ông ngồi ở ghế văn phòng chỉ tay.
Cậu lò dò đi vào, đặt tay lên ngực cho bình tâm lại, nắm chặt chiếc micro, cậu bắt đầu hát. Bài hát cứ thế cất lên, đầu cậu hoàn toàn trống rỗng, hình như còn hát đi hát lại mấy lần. “Phụt!” Âm thanh tắt ngúm, mặt cậu đơ ra vì micro bị ngắt điện.
“Em định hát tới bao giờ?” Người đàn ông ngồi ghế văn phòng lên tiếng.
“Ưm...” Cậu chúi mặt xuống, cực kì e thẹn
“Không được rồi!” Một giọng nam trầm cất lên, phá tan bầu không khí lạnh lẽo và làm cho nó lạnh lẽo hơn. Tùng giật mình quay lại, đó là một người đàn ông trung niên mặc chiếc áo sơ mi màu be, trông rất lịch sự. Ông ta đi tới chỗ Tùng, khoanh tay trước ngực, hừ lạnh 1 tiếng làm cậu suýt bị cảm:
“Em hát lấy hơi nhiều quá nên điệp khúc ban nãy lạc nốt tới 2 lần.”
“Chết! Em xin lỗi.” Cậu ăn năn.
“Em rất có năng khiếu, nhưng nếu không được kèm cặp thêm thì không đỗ được.” Người đàn ông lắc đầu tỏ vẻ tiếc nuối.
“Cho em cơ hội đi thầy...” Giọng cậu bây giờ trở nên nũng nịu.
“Thôi, tới đây được rồi.” Ông thầy đút tay vào túi quần, bước ra phía cửa.
“Thầy ơi, em từ mãi Thái Bình lên đây. Bố mẹ em vất vả lắm mới có tiền, nếu lần này em trượt thì sao đây? Em mới bị lừa hết tiền, còn thằng em ăn học dưới quê nữa...” Cậu kể hết lí lịch trích chéo không chừa một thứ. Không biết thầy vì “nỗi khổ” của cậu hay vì tương lai Âm nhạc VN mà quay lại, đặt tay lên vai cậu, đổi giọng ngọt ngào:
“Thôi được, tôi sẽ kèm cho em.”
“Thật hả thầy?” Mặt cậu như vớ được vàng.
“Tôi tên Tạ Minh Tâm, cuối tháng sau là thi rồi, trong thời gian đó tôi sẽ dạy nhạc cho em. Học phí là 4 triệu một tháng, tuần sau có thể bắt đầu học.'' Dứt lời, thầy Tâm bước ra cửa, không nhìn lại đằng sau, bỏ lỡ một khuôn mặt khó coi, cảm tưởng nếu mỗi số 0 là một cái tát thì cậu đã bị nát mặt rồi.
Thất thểu ra về, cậu nghĩ tới tiền học mà buồn rười rượi. Số tiền còn lại sau vụ lừa Tùng tiêu gần hết, nào là mua đồ dùng cá nhân, mua xe đạp, bla... bla... Dì Huệ bảo có gì cần cứ bảo dì mua, nhưng vì sĩ diện cao nên cậu cứ ậm ờ rồi tự mua lấy. Đã ở nhờ, ăn ngủ điện nước nhà dì là quá nhiều rồi, cậu nghĩ thế.
Về đến nhà, thấy khuôn mặt tiu nghỉu của cậu, dì Huệ lo lắng hỏi:
“Sao rồi? Kết quả thế nào?” Dì đặt cốc nước cam lên bàn, đẩy về phía cậu.
“Tạm ổn ạ. Sắp tới cháu sẽ đi làm thêm để đóng tiền học phí.” Tùng nhấp một ngụm nước cam, khoanh tay trước ngực.
“Bao nhiêu? Sao phải khổ thế? Mày tưởng dì không có tiền à?” Giọng dì hơi trách móc.
“Không ạ. Sao cháu dám khinh thường dì chứ. Chỉ là cháu muốn làm thanh niên thòi đại mới tự nuôi thân thôi. Nha dì...” Cậu nũng nịu, chu môi phùng má.
“Sao cũng được. Kệ anh!” Dì Huệ bực mình đi vào trong nhà.
_________________________________
Gà gáy thật to...
Đồng hồ báo thức réo to hơn...
Tung mệt mỏi lấy chân đá cái đồng hồ ra khỏi bàn. Như thường lệ , nó sẽ phải rơi xuống giường và im ngay lập tức. Nhưng hôm nay, nó lại lệch quỹ đạo, ôm hôn thắm thiết với sàn nhà và từ trần lúc 6h sáng. “Coong!!!” Âm thanh mê hoặc đấm thẳng vào tai cậu làm cậu bật dậy ngay tức khắc. Tiếng dì Huệ bên ngoài:
“Gì thế? Lại đổ vỡ gì à?”
“Đâu ạ. Cháu làm rơi cái nồi.” Tùng chối tội, vơ vội cái gối che”hiện trường” lại.
“Mày đem nồi vào đấy làm gì? Phá lắm con ạ.” Dì chép miệng.
Cậu chỉ gỡ cái gối ra khi nghe tiếng bước chân dì nhịp nhàng trên cầu thang. Ôi cái đồng hồ báo thức, nó đã nát tươm, cậu lóng ngóng xem giờ bằng điện thoại: 6 giờ 15 phút sáng. Không biết làm gì hơn, cậu đẩy đống đổ nát ấy vào gầm giường, thế là phải thêm tiền mua đồng hồ báo thức, kì này cậu phải mua bằng bông để khỏi vỡ mới được. (t/g: Có đồng hồ nào bằng bông mà báo thức được hở Tùng :P ) Sẵn sàng trong tay hồ sơ xin việc, cậu ngắm mình trước gương với áo sơ mi trắng quần jeans xanh đen. Tay vuốt tóc từ bên tai ra phía sau gáy (đậm chất Tùng Tửng), cậu khoan thai ngồi lên xe và đạp một vòng quanh phố.
Xin việc đúng là khó mà! Chỗ lương cao thì cần chuyên môn hoặc thể lực tốt. Còn chỗ vừa sức thì lương lèo bèo bánh xèo. Thấp thoáng trời đã ngả trưa, ông mặt trời như chế nhạo cậu, ban thêm cho chút nắng thiêu đốt nhựa đường. Biết thế sáng đã đem theo cái mũ, giờ thì đầu trần đít trụi giữa trời thế này. Cậu lạng quạng và: “Két!!!!!” Một âm thanh nổi da gà vang lên...
_______________
Mấy chap trước ta viết hơi nghiêm túc xíu nên thấy khó chịu quá, nên kì này viết vui xíu :3 Mà chuyện này có nhiều chi tiết hư cấu nên mọi người đừng soi nhiều quá mà tội ta nhea TT^TT Mong mọi người đọc xong cho nhận xét và pr dùm ta. Thanks all!!!