Bây giờ để mà hỏi cậu từ đâu chui ra, thì chắc câu trả lời của khách quan là “cống rãnh“. (t/g: xin lỗi vì đã dùng từ như thế nhé, miêu tả sự thê thảm thôi) Cậu mệt nhọc ngồi xuống ghế đá công viên, rút trong balo một cái khăn, chậm chạp lau mặt. Cậu không thể bị cảm vì ngày kia là đi thử giọng rồi. Đôi mắt chùng xuống,bất cần.
[Cơn mưa ngang qua... Cơn mưa đi ngang qua...] (chuông điện thoại)
Câu vội vàng lục tìm điện thoại trong balo, với ý nguyện hết sức nhỏ nhoi đó là hi vọng anh nhân viên kia sẽ nhớ ra và trả tiền cho cậu, bèn nhấc máy, giọng gấp gáp:“A... Alô“.
“Alô? Tùng hả con?” Đầu dây bên kia cất giọng trầm ấm. Cái giọng theo cậu bao nhiêu năm tháng, từ lúc biết thở đến tận bây giờ. Trong lúc con người ta khó khăn nhất, gục ngã nhất, chỉ cần một giọng nói quen thuộc từ gia đình, cảm xúc như vỡ òa trong tích tắc.
“Sao thế con? Còn ở đấy không?” Mẹ cậu không thấy con nói gì nên hơi hoang mang.
“MẸ ƠI!!!” Tùng khóc, khóc như một cậu bé bị bắt nạt. Cậu nhớ mẹ da diết, nhớ vòng tay ấm áp ôm cậu vào lòng. Cảm giác bị lừa không làm cậu đau nhất, mà đau nhất là trong lúc cực kì yếu đuối, câu chỉ có một mình.
“Sao đấy? Sao lại khóc? Thuê kí túc xá chưa? Con ở đâu thế? Ăn gì chưa con?” Mẹ cậu sốt sắng như thể bà sợ nếu bà dừng một chút, con bà sẽ hụt hẫng.
“Con... Con bị lừa rồi! Con xin lỗi!” Có lẽ trước một bà mẹ không đứa trẻ nào muốn nói dối.
“Lừa tiền? Kể mẹ nghe xem nào!” Mẹ cậu lo lắng thật sự.
Chật vật lắm mới kể hết được từ đầu tới cuối, bằng giọng nghẹn ngào, cậu nức nở:“Ngày mai là thử giọng rồi. Con phải làm gì đây mẹ?”
“Nhà dì Huệ con trong TPHCM chắc con cũng ở được. Con còn tiền không?” Giọng mẹ như cố kìm nước mắt.
“Con còn hơn 3 triệu.”
“Đây là địa chỉ #*%$##%^%. Con đi taxi cho an toàn. Khổ chưa, chưa tài mà đã tật. Thôi, của đi thay người, an toàn là được.”
“Vâng... Con yêu mẹ.” Giọng cậu xúc động
“Yêu với chả đương. Cần tiền thì cứ nhắn tin mẹ gửi.”
“Thôi, con lo được. Con cúp nhá”
*************
Nhà dì Huệ nằm trong con hẻm rộng, xe cộ vào ra đông đúc, phải tìm mãi mới ra. Nhà nổi bật với chiếc cổng trắng lớn, vuông góc với cái nút chuông (t/g:mình không biết nên tưởng tượng ra tả đại :P)
“Pính Poong! Pính Poong!” Chuông kêu inh ỏi.
“Ai đấy?” Giọng dì từ trong nhà vọng ra, nhưng người mở cửa lại là chồng dì.
“Tùng hả? Sao đến muộn thế?” Giọng dượng trầm ấm, mở cánh cổng lớn đưa cậu vào nhà. Nhà dì đang xem TV, là bộ phim gắn liền với tuổi thơ và ước mơ của cậu:“Trái tim mùa thu.” Cái Linh con dì nhìn thấy cậu thì la lên:“Anh Tùng kìa! Anh Tùng kìa! Mẹ ơi!”
“Biết rồi!” Dì mắng nhẹ nó.
“Cháu chào dì. Mẹ cháu bảo...” Tùng ngập ngừng gãi đầu (t/g: Nãy dầm mưa có khi nào có chí hơm ta :3 )
“Ừ. Mẹ cháu vừa gọi. Tìm nhà khó không?” dì đứng dậy, đúng lúc phim hết, cậu hát bài nhạc phim trong vô thức. Dì dắt cậu lên phòng, căn phòng đầu tiên bên tay trái, có cánh cửa gỗ màu nâu sậm.
“Phòng này của con gái dì vừa sang nước ngoài ở với bà nội, con dùng tạm nhé!” Nói rồi dì bước xuống lầu.
Không đến nỗi tệ! Căn phòng rộng hơn 10 mét vuông, phía cửa sổ treo tấm rèm màu bạc hà, bên dưới kê chiếc bàn học và cái ghế. Đối diện chéo sang là giường ngủ trải dra hình Hello Kitty, đèn ngủ hình mèo. Nói chung màu chủ đạo của căn phòng là màu hồng phấn. (t/g: ta thật sự chưa thấy bao giờ nên viết theo cảm hững :P Nếu có gì không đúng thực tế mong độc giả thông cảm :v ) Có vẻ không giống phòng của con trai >_< Thây kệ! Có chỗ ở được rồi! Cậu nằm phịch xuống giường, tay khua tứ tung như kiểu thiên thần tuyết :3 Bỗng một mùi ngai ngái bốc lên, như mùi quần áo dầm mưa làm cậu khó chịu. Chợt nhận ra là... của mình, cậu chạy bằng tốc độ ánh sáng vào nhà tắm cuối hành lang. Cậu xả nước ấm, xoa sữa tắm của dượng lên người. Mùi hương nam tính thoang thoảng, tiến vào khoang mũi thật dễ chịu. Ngày kia đi thử giọng rồi, mà phải thể hiện sao nhỉ? Chắc hát đại cho nghe quá! Nghĩ sao làm vậy, Tùng bắt đầu cất tiếng hát, đầu tiên là khe khẽ, rồi càng lúc tăng volume và cuối cùng là ầm ĩ. Đến khi dì Huệ quát đi ngủ, cậu mới thất thểu quấn áo choàng tắm về phòng.
________________________
Phòng chờ là một hành lang dài, đặt vài chiếc ghế đơn san sát nhau. Tùng đẩy cửa bước vào, vừa đi vừa dậm chân làm mọi ánh mắt đổ dồn vào cậu (t/g: gây sự chú ý đây mà :3 ). Đặt mông ngồi xuống ghế, cậu đưa mắt nhìn xung quanh,chỉ có một cái quạt cây đặt ở góc hành lang phe phẩy cho mọi người. Cậu cầm cổ áo tự quạt phần phật, nút áo như muốn bung ra cho rồi. Cậu lấy earphone ra, cắm vàođiện thoại mở nhạc nghe, rồi thổi hồn vào âm nhạc. Nói thẳng thắn một chút, đó là từ ngữ của cậu thôi, chứ cái tư thế này, cái tư thế chân thì nhịp, đầu thì lắc lư, mắt nhắm nghiền, miệng lẩm bẩm thì người ta một là nghĩ cậu bị đao, nhẹ hơn là tăng động mãn tính :v
“Nguyễn Thanh Tùng đâu?” Giọng chị nhân viên đọc số báo danh nhỏ nhẹ. Tùng không nghe thấy.
“Nguyễn Thanh Tùng vào thử giọng.” Chị nhân viên nói lớn hơn. Tùng vẫn không nghe thấy.
“Nguyễn Thanh Tùng! Nếu 2 phút sau không vào chúng tôi sẽ loại cậu...!” Chị nhân viên phóng volume cực đại...
______________
Vì ta bắt đầu vào học nên từ tuần sau sẽ post theo lịch đã nói ở phần giới thiệu truyện nhé ^^ T4 và T7 ta sẽ cố gắng post khoảng 2-3 chương. Vì mn chê ít nên ta đã chú trọng vào chất lượng, gộp 2 chap thường lại để post lên đây =))) Mong mọi người ủng hộ. Nói thật ta chẳng muốn cắp sách đến trường tẹo nào *ôm mặt khóc nức nở* TT^TT