Hoàng Tử Sơn Tùng Và Công Chúa Xã Hội Đen

Chương 2: Chương 2: Bị Lừa Rồi!!!!




“Em ơi! Có vào không?” Giọng miền Nam đặc sệt của một cô gái khiến Tùng tỉnh mộng. Ngó lên biển hiệu, là một quán ăn. Bỗng cái bụng không tự chủ phát ra tiếng “ọt ọt”

“Mày không kêu tao cũng sẽ vào mà” Cậu thầm mắng cái bụng,2 con mắt nheo lại, lông mày tí nữa thù dính vào nhau. Trong quán không mấy đông khách, chỉ 1,2 bàm bày biện thức ăn, cậu nheo mũi khịt khịt, cái mũi cao, thẳng của cậu phối hợp ăn ý với đôi mắt dò dẫm từng món trong thực đơn. Trước giờ cậu chỉ quen ăn đồ mẹ nấu nên cứ thấy bứt rứt khí chịu.

Chị phục vụ lại gần hỏi món, thấy vẻ lúng túng của cậu có phần mắc cười. Chị hắng giọng, nói hết sức ra câu lịch sự:

“Em gọi gì?”

Lúc này cậu mới thôi vì đầu bứt tai, ngước nhìn chị phục vụ, ánh mắt như trách móc. “Sao trong menu không có món rau muống xào hả chị?” Cậu chỉ vào cái menu, giọng oán thán.

Chị phục vụ bật cười: “ Đây là tiệm đồ ăn nhanh, không có món đó” Rồi chị ta chỉ vào quầy. “Em có thể gọi ham- bơ- gơ hoặc gà rán.”

Hiện tại mặt Tùng rất khó coi, giống như người ta bị hất nguyên xô nước cống vào mặt vậy. Cậu quên mất đây là Sài Gòn, không chỉ cần bước vào quán và gọi món mình thích, bèn nhấc quai hàm nặng nhọc: “ Vậy lấy em phần gà được rồi.”

Ăn xong, lượn lờ khắp nơi, cuối cùng lết về kí túc xá cũng đã 8 giờ. Tùng uể oải một tay chống gối, một tay lau mồ hôi, nhướn đôi mắt tuyệt mĩ nhìn lên trời.

15 phút trôi qua...

Cửa văn phòng kí túc xá tới giờ mở. Anh nhân viên hồi sáng xuất hiện trong bộ pijama tối màu, càng lộ ra vóc dáng cao to vạm vỡ, khẽ nâng cặp mắt kính, anh ta cau mày:

“Cậu là ai?”

Câu nói này làm Tùng mắt chữ O mồm chữ A, há hốc kinh ngạc.

“Anh không nhớ em sao? Hồi sáng em đăng kí trọ kí túc xá ở đây mà.” Cậu cố gắng khơi gợi trí nhớ lại cho anh ta.

“Kí túc xá nào?” Câu này phụt ra thạt là muốn bóp cổ người phụt :v Hay là bị mất trí nhớ? Có thể lắm. Định giải thích một lần nữa thì anh ta cướp lời.

“Cậu nhàm rồi, kia là chung cư, đâu phải kí túc xá. Tôi không quen biết cậu.” Mặt anh ta lạnh tanh. Gì cơ? Chung cư? Không nhầm chứ? Rõ ràng hồi sáng là người này chứ không ai khác. Chính tay cậu đưa 6 triệu, chẳng lẽ....

“Anh nhớ lại đi! Sáng em đã đưa tiền cho anh mà!” Cậu níu tay anh ta, giọng đặc như sắp khóc.

“Hợp đồng đâu?” Một lần anh anh ta cất giọng lạnh tanh

“Ớ?”

“Nếu cậu nói đúng thù phải có hợp đồng chứ!” Nhìn vẻ kinh ngạc của Tùng, nói tiếp “Bao giờ có hẵn đến đây.” Hắn nhếch mép bước vào trong

Thật trắng trợn! Trên đời lại có loại người như thế hay sao?! 6 triệu đâu phải nhỏ, sao có thể lừa phỉnh một cách dễ dàng như vậy? Từng giọt nước rơi xuống mặt Tùng, từ mí mắt chảy xuống gò má. “Ơ? Mình đâu có khóc????”

Rào... Rào....

Trời đổ mưa ầm ầm. Ông trời thật là quá đáng mà! Đợi lúc người ta thê thảm nhất thì hất nguyên xô nước vào người... TT^TT

Chap3 đc up cào T7 ngày 1.8

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.